Bời vì còn muốn thương nghị vấn đề phân phối tài nguyên vì vậy trong Thánh Tinh thành tụ tập vô số võ giả, vô cùng náo nhiệt, mà sự tình trong miệng bọn họ, tất nhiên nhiều nhất chính là cuộc thi xếp hạng ngày hôm qua.
Trận ác chiến hôm qua, Sở Hành Vân đã bày trước linh trận để che đậy, tất cả sự tình phát sinh đều được che đậy, không lọt ra ngoài, vì lẽ đó không có ai biết được, càng không ai biết rằng Phạm Vô Kiếp thời khắc này đã rời khỏi Thánh Tinh Thành.
Trong thành, vị trí nơi ở của Vạn Kiếm Các.
Mặt trời tỏa ra từng tia nắng sớm, rơi xuống trên người Vạn Kiếm Các, chiếu rọi ra những khuôn mặt lúm đồng tiền dày đặc vẻ tự hào.
Hôm qua Sở Hành Vân đại biểu Vạn Kiếm Các đoạt chức thủ khoa của Lục Tông thi đấu, từ hôm nay, sau mười năm nằm ở phía đáy thì Vạn Kiếm Các đã lần đầu dẫn đầu trong sáu đại thế lực.
Vinh quang như vậy có biết bao nhiêu quý giá, khiến bất luận người nào của Vạn Kiếm Các đều cảm nhận được sự tự hào.
Giờ khắc này, bên trong đại sảnh, một đám Kiếm Chủ cùng Trưởng lão tụ tập, bọn họ ngồi ngay ngắn cùng đàm luận, bên trong thường xuyên phát ra từng đạo tiếng cười, tình cảnh vô cùng hài hòa.
Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc cũng tương tự như thế, bất quá,tươi cười trên mặt bọn họ mơ hồ lộ ra nham hiểm, khiến người ta nhìn có chút không thoải mái.
-Các chủ tại sao còn chưa đến?
Lúc này Vân Trường Thanh đột nhiên lên tiếng nghi vấn.
Bắt đầu từ hôm nay các thế lực lớn sẽ liên hợp thương nghị việc phân phối tài nguyên tu luyện, trước đây, các thế lực lớn đều hảo hảo sắp xếp không cho phép qua loa, Phạm Vô Kiếp là một chi chủ, đương nhiên phải tự mình tham gia.
Nhưng mọi người chờ đợi lâu như vậy lại không thấy bóng dáng của Phạm Vô Kiếp, điều này khiến cho Vân Trường Thanh cảm thấy có chút khó hiểu.
-Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta chờ một chút.
Một tên trưởng lão mở miệng, bỗng có một đạo ánh kiếm óng ánh từ đằng xa nhanh chóng lướt tới, thời điểm tiến vào trong phòng, ánh kiếm tiêu tan, lộ ra thân ảnh một thanh niên áo đen tuấn dật như yêu.
Này thanh niên, bất ngờ chính là Sở Hành Vân.
-Lạc Vân Kiếm chủ!
Vừa nhìn thấy Sở Hành Vân, mọi người dồn dập đứng dậy hành lễ, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Hành Vân, cũng là tràn ngập hữu hảo cùng tôn kính.
Sở Hành Vân một trận chiến thành danh, vì Vạn Kiếm Các đoạt chức thủ khoa, không phóng đại, giờ khắc này hết thảy vinh dự của Vạn Kiếm Các, tất cả đều là do Sở Hành Vân tranh thủ, đoàn người tự nhiên sẽ lòng sinh kính trọng.
-Người sắp chết, hiện tại cũng chỉ có thể tiêu diêu thêm một chút.
Thường Xích Tiêu vẫn chưa đứng dậy, con ngươi lạnh lẽo liếc Sở Hành Vân một chút liền lập tức thu hồi lại, ở trong lòng âm thầm khinh bỉ nói.
Tần Thu Mạc cũng là như thế.
Hắn thậm chí không hề liếc mắt nhìn Sở Hành Vân một chút, tự mình ngồi ngay ngắn ở trên ghế gỗ, rất chi là xem thường.
Trong lòng hai người bọn họ Sở Hành Vân chắc chắn phải chết không nghi ngờ, nếu là một kẻ sắp chết, bọn họ cũng không cần phải để ý tới, nói chi đến ý định đứng dậy chào hỏi.
Hành động của hai người rất nhỏ nhưng đều bị Sở Hành Vân thu vào trong mắt, hắn âm thầm cười lạnh một tiếng, dưới sự nhiệt tình của mọi người đi tới giữa đại sảnh, hai tay hơi phất, ra hiệu mọi người yên tĩnh lại.
-Chư vị, ta có lời muốn nói.
Sở Hành Vân cao giọng mở miệng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc cũng tò mò trông qua, không biết hắn rốt cuộc có ý định gì.
-Vừa nãy khi ta đi tới đình viện của Các chủ phát hiện ra đình viện không một bóng người, trong lòng ta nghi hoặc liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, dựa theo lời nói của binh sĩ gác thành trong Thánh Tinh Thành ta nghe được đêm qua, Các chủ đã rời khỏi Thánh Tinh thành, hướng về Vạn Kiếm Các mà đi.
Nghe được lời của Sở Hành Vân, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt nghi ngờ, ba ngày này là thời điểm quan trọng, liên quan tới việc phân phối tài nguyên tu luyện, đối với Vạn Kiếm Các càng vô cùng trọng yếu, Phạm Vô Kiếp thân là Các chủ lại đột ngột rời đi, việc này vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa hắn gấp đến mức rời đi ngay trong đêm tối, không để lại một lời cho bất kỳ người nào.
-Các chủ quay về Vạn Kiếm Các tự nhiên có đạo lý của hắn, chúng ta không cần phỏng đoán nhiều, còn về việc phân phối tài nguyên tu luyện, ta kiến nghị tạm thời do một mình ta chủ quản.
Sở Hành Vân quét mắt nhìn mọi người một vòng, lại mở miệng nói.
-Tâm tư các chủ trước giờ khó dò, hắn đột nhiên quay trở về Vạn Kiếm Các nhất định có đạo lý của hắn, ta tán thành đề nghị của LẠc Vân kiếm chủ, để hắn tạm thời chủ quản việc phân phối tài nguyên tu luyện.
Một tên Trưởng lão lập tức lên tiếng tán thành.
-Cơ hội phân phối tài nguyên vốn là do Lạc Vân kiếm chủ tranh thủ được, giờ hắn chủ quản cũng là việc đương nhiên, ta cũng tán thành đề nghị của hắn.
Một trưởng lão khác đứng lên, trong lời nói không chút nào che giấu sự ủng hộ đối với Sở Hành Vân.
Thấy đám người dồn dập tán thành, Thường Xích Tiêu cau mày, mơ hồ cảm thấy có dấu hiệu không may.
Hắn hắng giọng một cái, đứng dậy nói :
-Việc phân phối tài nguyên tu luyện đối với Vạn Kiếm Các mà nói là việc vô cùng trọng yếu, Lạc Vân kiếm chủ còn ít tuổi, đối với những việc này không có kinh nghiệm, ta cảm thấy việc này vẫn là chờ Các chủ trở lại Thánh Tinh thành rồi tiếp tục định đoạt.
-Không sai, do Các chủ quản lý, tóm lại sẽ tốt một chút.
Tần Thu Mạc trong nháy mắt rõ ràng ý tứ Thường Xích Tiêu, Sở Hành Vân đoạt được chức thủ khoa, đã thu phục không ít lòng người, nếu như hắn thay thế Phạm Vô Kiếp, quản lý công việc phân phối tài nguyên, như vậy địa vị của hắn sẽ càng ngày càng cao, dường như chỉ dưới Phạm Vô Kiếp.
Kết quả như thế, hiển nhiên không phải là điều hai người muốn nhìn thấy, vì vậy liền lên tiếng ngăn cản.
-Nếu như trong vòng ba ngày, Các chủ vẫn chưa trở lại Thánh Tinh thành,vậy việc phân phối tài nguyên, nên xử lý như thế nào?
Sở Hành Vân lạnh lùng nhìn hai người phía trước, giọng nói âm u.
-Ta cùng hai ngươi có không ít ân oán, các ngươi muốn chèn ép ta, điểm ấy mọi người đều biết tuy nhiên việc phân phối tài nguyên là việc trọng đại, quan hệ đến sự phát triển của Vạn Kiếm Các, hai người lại tư lợi bản thân khắp nơi nhằm vào ta, chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn trong tâm sao?
Sở Hành Vân lạnh lùng nhìn Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc, tiếng nói càng mạnh mẽ:
-Chuyện hôm nay, phần lớn các Trưởng lão cùng Kiếm chủ cũng đã đồng ý, nếu các ngươi còn có dị nghị, vậy thì dựa theo môn quy của Vạn Kiếm Các, trên võ đài định đoạt!
Lời ấy vừa dứt, một luồng kiếm ý ác liệt từ trên người Sở Hành Vân tản ra, ánh kiếm vô hình ẩn chứa uy thế cuồn cuộn, không hề che giấu , áp bức lên người Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc.
-Đáng chết!
Thường Xích Tiêu mạnh mẽ cắn răng, lời này của Sở Hành Vân đã không còn là thương nghị mà là nhục nhã bọn hắn trước mặt mọi người.
Nhưng bất đắc dĩ chính là Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc cũng không dám ứng chiến, từ trong kiếm ý của Sở Hành Vân bọn hắn đã cảm nhận được sát ý, sát ý lạnh lẽo!
Nếu lên võ đài chiến một trận, hai người bọn hắn một khi không đấu lại được Sở Hành Vân, kết cục chờ đợi bọn hắn chỉ có thể là chết.
Sauk hi dung hợp lực lượng hố đen, thực lực Sở Hành Vân mọi người đều rõ như ban ngày, tâm tính của hắn cũng biến hóa không ít, mọi người đều tận mắt chứng kiến, một chiêu kiếm giết địch, đối với Sở Hành Vân mà nói chỉ là một việc bình thường.
Thấy Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc trầm mặc không nói, Sở Hành Vân thu hồi kiếm ý, nói:
-Nếu hai vị cũng không dị nghị, vậy chuyện này liền quyết định như vậy, tan họp đi.
Nghe vậy, mọi người cùng nhau gật đầu, ánh mắt lén lút quét qua Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc một chút sau đó cũng không tiếp tục nói nữa, cứ như vậy tản đi, từng người trở về đình viện của mình.
-Trong này, nhất định có vấn đề gì!
Trở về đình viện, Thường Xích Tiêu liền đóng cửa lại, khuôn mặt trầm trọng nhìn về phía Tần Thu Mạc, thanh âm cực kỳ nghiêm nghị, lộ gia cảm giác lo lắng nồng đậm.
-Xích Tiêu Kiếm chủ, vấn đề ngươi nói là việc Các chủ đột nhiên rời đi?
Tần Thu Mạc phẫn nộ hỏi, lại chỉ thấy Thường Xích Tiêu im không nói, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại ở trong đại sảnh.
Một lát sau, Thường Xích Tiêu mở miệng nói:
-Như đêm qua chúng ta phân tích, trong vòng ba ngày, Phạm Vô Kiếp nhất định sẽ động thủ với Lạc Vân cùng Bách Lý Cuồng Sinh, chắc chắn sẽ không để hai người này sống sót trở lại Vạn Kiếm Các, nhưng mà, ngày hôm qua lúc đêm khuya, Phạm Vô Kiếp lại không tiếng động trở về Vạn Kiếm Các, này, chuyện này quả thực vô cùng quỷ dị.
-Ngoài ra, người đầu tiên phát hiện các chủ rời đi lại là Lạc Vân, không chỉ vậy hắn còn trước mặt mọi người chủ động đề nghị phụ trách việc phân phối tài nguyên, nghiễm nhiên như hắn là các chủ.
-Ngày hôm qua hắn còn không muốn nhúng tay vào việc này, hôm nay lại chủ động đề nghị phụ trách, điểm này mâu thuẫn vô cùng, thái độ còn cương ngạnh như vậy, không ngại trước mặt mọi người nhục nhã ta và ngươi, chuyển biến như vậy không khỏi quá nhanh.
Nghe được Thường Xích Tiêu phân tích, sắc mặt Tần Thu Mạc đột nhiên biến đổi, hút khí nói:
-Vậy theo ý của ngươi, chẳng lẽ, Phạm Vô Kiếp cùng Lạc Vân đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó?
-Không xác định.
Thường Xích Tiêu trực tiếp lắc đầu, nhưng hai con mắt trở nên càng nghiêm nghị, nói:
-Nhưng bất kể nói thế nào, hi vọng Phạm Vô Kiếp giúp chúng ta diệt trừ Lạc Vân của chúng ta, e là có chút không hiện thực, việc này nhất định phải do chúng ta tự mình động thủ!
Tự mình động thủ? !
Tâm thần Tần Thu Mạc run rẩy, cười khổ nói:
-Bằng vào thực lực của chúng ta, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết Sở Hành Vân gần như là không thể, người duy nhất có thể dựa vào là Liễu Vấn Thiên hiện tại lại đang bế quan không ra, chúng ta động thủ như thế nào?
-Nếu như tiếp tục ngồi chờ chết, đợi Lạc Vân trở về Vạn Kiếm Các , chính là thời khắc ngươi và ta ngã xuống, không những như vậy gia tộc đằng sau chúng ta cũng đừng hòng sống tạm, tất cả đều biến thành vong hồn dưới kiếm Lạc Vân!
Thường Xích Tiêu đột nhiên hét một tiếng, nhất thời Tần Thu Mạc sợ đến sắc mặt tái nhợt, hắn hít sâu mấy hơi, lúc này mới trong lòng mới bình phục lại, ngưng trọng nói:
-Tối nay, ngươi và ta trực tiếp đi tìm Liễu Vấn Thiên, sự tình đến mức độ này, không thể lại chậm trễ.
-Được!
Tần Thu Mạc cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, không cần phải nhiều lời nữa gật đầu đồng ý.
Mặt trời lặn về tây, đêm tối từ từ bao phủ lại Thánh Tinh thành mênh mông.
Ở thời điểm tất cả mọi người chuẩn bị tĩnh tu, Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc hai người, lặng yên rời khỏi đình viện, thừa dịp đêm tối tất sắc, nhanh chóng hướng nơi sâu trong thành trì chạy đi.
Toàn thân bọn họ bao phủ bên trong một hắc bào rộng, đồng thời ẩn giấu mặt mũi, nhất cử nhất động cực kỳ cẩn thận, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, không dám bỏ qua bất kỳ dị dạng gì.
Nhưng mà, hai người này lại không biết, một khắc khi bọn hắn rời khỏi đình viện, phía sau bọn họ đã có một đạo thân ảnh đen kịt bí ẩn theo sát.
Thân ảnh này cực kỳ quỷ dị, tựa hồ nắm giữ năng lực đặc thù nào đó, có thể nuốt chửng tất cả thanh âm ánh sáng, đồng thời che đậy khí tức trên người.
Một quãng đường này, mặc kệ Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc có cẩn thận đến mức nào, đều không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.