Đến cấp bậc này, thực lực chênh lệch giữa mỗi tầng đều rất lớn, nếu không phải thiên tài yêu nghiệt, căn bản không thể nào chiến đấu vượt cấp.
Phạm Vô Kiếp tu vi Niết bàn tam trọng, bên trong Bắc Hoang Vực đã được xem là tầng cao nhất, nhưng mà ông già xấu xí lọm khọm trước mắt hắn này lại có tu vi đạt tới Niết bàn lục trọng.
Trong nháy mắt, trong đầu Phạm Vô Kiếp hiện ra vô số ý nghĩ. Hắn không thể hiểu vì sao một cường giả như vậy lại xuất hiện trong Thánh Tinh thành, đồng thời còn muốn giết hắn.
-Chẳng lẽ người này là Lạc Vân mời tới giúp đỡ?
Cái ý niệm này vừa hiện lên, Phạm Vô Kiếp đã lắc đầu phủ định.
Thứ nhất, bụng dạ Lạc Vân cực sâu, thủ đoạn khó lường nhưng chung quy hắn cũng chỉ là một tên thanh niên, cho dù thông minh cũng không thể nghĩ tới việc Phạm Vô Kiếp sẽ hạ sát thủ với hắn ngay ngày đầu tiên khi hắn đoạt được chức thủ khoa.
Thứ hai, cường giả Niết bàn lục trọng đã là cường giả tối cao ở Bắc Hoang Vực, đủ để khai tông lập phái, truyền thừa ngàn năm, Lạc Vân hắn có tài cán gì lại có thể nhận thức cường giả như vậy, còn mời hắn hỗ trợ.
Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc Phạm Vô Kiếp vẫn mơ hồ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn ác liệt cùng dữ tợn vừa này, mà vẻ mặt lấy lòng mở miệng nói:
-Tiền bối, ta và ngươi chưa từng gặp, càng không nói đến có ân oán, nhưng ngươi lại đột nhiên muốn ra tay với ta, nơi này có hay không có hiểu lầm gì đó?
-Ha, có gặp nhau mới có thể giết người?
Lão giả áo đen nở nụ cười hài hước, làm cho vẻ mặt Phạm Vô Kiếp cứng lại, đối ngươi lời này rốt cuộc có ý gì, vô duyên vô cớ, tùy tiện giết người?
Thấy vẻ mặt Phạm Vô Kiếp lung túng, lão giả áo đen âm thầm cười trộm một tiếng nhưng trên mặt vẫn tràn ngập vẻ trào phúng như trước, phơi phới nói:
-Ta vốn là một tên tán tu, một lòng cầu võ đạo nên tới Chân Linh Đại Lục, hôm qua đúng lúc đi qua Vạn Kiếm Các đã thấy bên trong quần phong sụp đổ, linh mạch tán loạn.
-Ta lúc đó liền tò mò, Vạn Kiếm Các được xem là một trong sáu đại thế lực ở Bắc Hoang Vực lại trở nên tàn tạ như thế, cho nên ta tới Thánh Tinh thành là muốn gặp gỡ Các Chủ Vạn Kiếm các, kết quả xác thực như ta suy nghĩ, thực lực của ngươi quá yếu, khó trách lại để tông môn loạn đến mức như thế.
Thình thịch!
Lão giả mặc áo đen châm biếm nói, khiến tâm thần Phạm Vô Kiếp mạnh mẽ run lên, dại ra tại chỗ như gà gỗ .
Lời nói này, cũng không có khơi lên lửa giận của hắn, cái hắn chân chính chú ý chính là nửa câu đầu của lão giả áo đen này. Bên trong Vạn Kiếm Các quần phong sụp xuống, Linh Mạch tán loạn!
-Tiền bối, ngươi lời mới nói vừa rồi, không phải giả?
Phạm Vô Kiếp hoàn toàn không còn vẻ thong dong bình tĩnh, ngữ khí hốt hoảng hỏi lão giả áo đen, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
-Ta đường đường cường giả Niết bàn lục trọng, há lại lừa dối ngươi?
-Vốn là, ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng lời nói bá đạo của ngươi đã làm ta tức giận , vì vậy,hiện tại, ngươi đi chết đi.
Oanh một tiếng!
Lão giả áo đen cả người ánh chớp trùng thiên, bao phủ không gian, thân thể hắn xuất hiện từng đạo lôi chi cổ ân, Lôi minh rung động, uy thế vô cùng đáng sợ, trực tiếp hướng thân thể Phạm Vô Kiếp đánh tới.
Ánh kiếm bá đạo thiểm lược lao tới, khiến cho Phạm Vô Kiếp sắc mặt trắng như tờ giấy, hắn cắn răng, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một kiếm ấn nho nhỏ, kiếm ấn vỡ vụn, một luông khí tức viễn cổ theo ánh kiếm bộc phát, đem thân ảnh của hắn bao phủ lại.
Ầm ầm ầm!
tiếng sấm bạo phát, Lôi Ấn tỏa ra, toàn bộ đất trời đều điên cuồng run rẩy, chỉ thấy thân thể Phạm Vô Kiếp hóa thành một vệt lưu quang, xẹt qua lôi ấn, thoát khỏi trong gang tấc.
Lão giả áo đen sửng sốt một chút, tức giận giơ tay, Lôi Ưng to lớn đập cánh mà ra, còn chưa tiếp xúc với Phạm Vô Kiếp, ánh kiếm lại lần nữa lóe lên, lấy tốc độ cực điểm chạy chốn, biến mất ở trong đêm
-Cái tên này, chạy chốn đúng là rất nhanh.
Lão giả áo đen cũng không tiếp tục ra tay, càng không có ý tứ truy sát, chỉ là sâu sắc nhìn chăm chú phương vị Phạm Vô Kiếp chạy trốn, xác định đối phương rời khỏi Thánh Tinh thành, thân hình xoay một cái, hướng đình viện phía trước đi đến.
Khi hắn đến trước đình viện, cửa lớn đóng chặt đã mở ra.
Sở Hành Vân đã kết thúc tĩnh tu, ngồi ngay ngắn trong lương đình một bộ dạng nhàn hạ dương dương tự đắc, trên bàn đá trà thơm nhẹ nhàng bốc khói, hơi nước hừng hực, tràn ra một mùi hương an thần.
-Ta vừa nãy hành động thế nào?
Lão giả áo đen nhanh chân đi tới trước mặt Sở Hành Vân, cũng không khách khí, trực tiếp nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt lúm đồng tiền dày đặc.
Giờ khắc này lão giả áo đen hoàn toàn không còn tu thái ác liệt như vừa nãy, không còn tư thái bá đạo coi thường sinh tử, ngược lại là một bộ dạng lão ngoan đồng, dáng dấp khá là thú quái.
-Chỉ có thể nói là tàm tạm, nếu như không phải Phạm Vô Kiếp nghe được tin tức Vạn Kiếm Các, tâm thần đại loạn, lấy lòng dạ của hắn sao có thể không nhìn ra chút dấu vết.
Sở Hành Vân đặt chén trà xuống, suy tư chốc lát, thành thật trả lời.
Nguyên lai Sở Hành Vân đã sớm đoán được Phạm Vô Kiếp sẽ không kiềm chế được sát ý, nhân lúc đêm xuống sẽ ra tay với hắn, vì vậy, mấy ngày trước hắn liền liên lạc với Lận Thiên Trùng, để người kia mai phục tại nơi này.
Ngay cả những hành động cùng lời nói vừa rồi của Lận Thiên Trùng cũng là do Sở Hành Vân sắp xếp, tất cả phát sinh trong tối nay, đều nằm trong kế hoạch của Sở Hành Vân.
-Thật là một gia hỏa vô vị!
Lận Thiên Trùng liếc Sở Hành Vân một chút, sau khi ngồi xuống, có chút không vui nói:
-Phạm Vô Kiếp tu vị bất quá Niết bàn tam trọng, nếu ngươi với hắn có cừu oán, thẳng thắn trực tiếp đem hắn giết chết đi, cần gì phải mượn miệng ta, cố ý tiết lộ tình huống Vạn Kiếm Các, dẫn hắn rời khỏi Thánh Tinh thành.
-Trong kế hoạch của ta Phạm Vô Kiếp là một con cờ them chốt, để hắn rời khỏi Thánh Tinh thành là để ta thuận tiện thiết kế bố cục, bất kể thế nào hắn cũng là các chủ, lòng dạ tâm tư đều không thể không phòng.
Sở Hành Vân nhún vai một cái, lại nói:
-Huống chi, coi như ta nghĩ giết hắn, độ khó không nhỏ, hắn quản lý Vạn Kiếm Các nhiều năm, nội tình biết bao phong phú, nếu như hắn cố ý muốn chạy trốn, e là cho dù là Lận tiền bối ngươi, cũng rất khó triệt để giết chết.
-Ngươi không thể nói chuyện ý tứ chút sao?
Lận Thiên Trùng lườm Sở Hành Vân một chút, chỉ có điều, Sở Hành Vân nói cũng là sự thực, muốn đánh bại một tên cường giả Niết Bàn không khó, nhưng muốn triệt để giết chết lại là một chuyện khó.
Nơi này là Thánh Tinh Thành, thế lực chi chủ đồng đảo, cường giả vô số, một khi nhấc lên một hồi sóng gió, coi như Lận Trùng Thiên có là cường giả niết bàn lục trọng, cũng rất khó có thể toàn thân trở ra, thậm chí còn liên lụy Sở Hành Vân.
Thấy Lận Thiên Trùng tỏ vẻ không vui, Sở Hành Vân lén lút nở nụ cười, thanh âm xoay chuyển, hỏi:
-Việc này tạm thời như vậy đi, tình huống của những người khác như thế nào, có xuất hiện phiền phức hay không?
-Tình huống của những người khác đều trong tầm kiểm soát, tất cả đều hành sự theo kế hoạch.
Lận Thiên Trùng hơi nhíu nhíu mày, cười đùa nói:
-Đêm qua, cha mẹ ngươi đã đoàn tụ, thời điểm hai người gặp lại, cô gái nhỏ Lạc Lan kia cũng khóc, may là tên Sở Hổ kia không có mặt, bằng không, cũng miễn không được một trận nước mắt nước mũi.
Sở Hành Vân tưởng tượng đến hình ảnh kia, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười vui vẻ, dặn dò Lận Thiên Trùng:
-Tuy nói Lạc Tinh Uyên đã không người đặt chân, nhưng vì lý do an toàn, các ngươi phải hành sự cẩn thận, hết thảy đều lấy kế hoạch làm trọng.
Chỉ thấy Lận Thiên Trùng nhìn Sở Hành Vân một chút, lập tức con ngươi hơi trầm xuống, ngưng tiếng nói:
-Lấy thực lực của ngươi bây giờ, vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế nguồn sức mạnh kia, sau này ra tay, cần phải cẩn thận.
Sở Hành Vân ánh mắt vi ngưng, cuối cùng gật đầu nói:
-Đa tạ lận tiền bối nhắc nhở, ta nhớ kỹ.
Nói xong, bóng người Lận Thiên Trùng, như ánh chớp, biến mất ở trong đình viện, không thấy tăm hơi.
Sở Hành Vân bước tới giữa đình viện.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu nhìn về phía bầu trời, trong con ngươi đen kịt không ngừng lóe ra tinh quang, ánh mắt đó lần nữa trở nên ác liệt, thấp giọng rù rì nói:
-Mấy tháng trôi qua, bước thứ nhất rốt cuộc đại thành, hiện tại là thời điểm đi bước thứ hai…