Lời nói Thương Xích Tiêu vừa hạ xuống, cả một vùng không gian to lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Liễu Vấn Thiên giương mắt nhìn Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng:
-Ta tuy bế quan tĩnh tu nhưng đối với việc Lục tông thi đấu vẫn có nghe qua. Lạc Vân chính là người đứng đầu Lục tông thi đấu lần này, dựa theo quy tắc bất luận người nào ra tay với hắn đều không phải.
-Việc này của ngươi, sợ là ta không thể ra sức.
-Quy củ là vật chết, người là vật sống, Liễu lão gia chủ không cần vì một cái quy tắc mà sợ đầu sợ đuôi.
Thấy Liễu Vấn Thiên từ chối, Thường Xích Tiêu vội vàng nói:
-Huống chi, chỉ cần việc này làm được thần không biết quỷ không hay, không để lại chút chứng cứ nào, bất luận người cũng không thể hoài nghi đến trên đầu chúng ta.
Thời điểm nói chuyện, Thường Xích Tiêu liếc mắt ra hiệu với Tần Thu Mạc,Tần Thu Mạc lập tức tiếp lời:
-Chuyện này, hai người chúng ta cũng sẽ hết sức giúp đỡ, Liễu lão gia chủ ngài chỉ cần phụ trách ra tay giết chết Lạc Vân, việc còn lại, chúng ta sẽ tự xử lý tốt, không để ngài nhọc lòng.
Lời này vừa nói xong, trong lòng Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc, nhất thời sinh ra một luồng cảm giác bất đắc dĩ.
Lúc trước , Sở Hành Vân như cánh chim không gió, bọn hắn có vô số cơ hội có thể lấy mạng hắn, nhưng đều bởi tự cho là thanh cao, mà lần lượt bỏ qua cơ hội.
Mà lúc này, thực lực của Sở Hành Vân đã không còn ở dưới bọn hắn, thậm chí vượt xa bọn hắn, bọn hắn nghĩ muốn giết chết Sở Hành Vân cũng đã không thể, bằng không sao còn cần đến cầu xin người khác.
Nghĩ tới đây, Thường Xích Tiêu đối với việc giết chết Sở Hành Vân càng quyết tâm hơn, hai mắt sáng quắc nhìn chăm chú Liễu Vấn Thiên nhưng chỉ thấy Liễu Vấn Thiên khép hờ hai mắt, lắc đầu nói:
-Việc này ta không thể ra sức, các ngươi hai người mời trở về đi.
-Liễu lão gia chủ, việc này đối với ngài mà nói, cũng không khó khăn, thực lực Lạc Vân này dù có mạnh đến đến đâu, cũng bất quá Âm Dương tầng một, mà ngài, từ lâu tiến vào Niết Bàn cảnh giới, muốn giết hắn, bất quá là một cái phất tay.
Thấy Liễu Vấn Thiên lần thứ hai từ chối, Tần Thu Mạc tiếp tục khuyên nhủ.
Nhưng mà, Liễu Vấn Thiên như trước là nhắm hai mắt, không trả lời.
Một màn như thế, làm cho Tần Thu Mạc hoảng rồi, sắc mặt xám tro, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Thường Xích Tiêu lại đưa tay ngăn hắn lại.
Dưới con mắt nghi ngờ của Tần Thu Mạc, Thường Xích Tiêu tiến lên một bước, hướng Liễu Vấn Thiên khom người nói:
-Liễu lão gia chủ, ngươi kiêng kỵ thân phận Lạc Vân, điểm ấy không gì đáng trách, nhưng vừa nãy ta cũng nói rồi, hi vọng ngươi có thể xem phần tình cảm năm đó, ngoại lệ ra tay một lần giúp ta.
Thường Xích Tiêu cắn chữ rất nặng, khiến Liễu Vấn Thiên chậm rãi mở hai mắt, trong con ngươi không có chút rung động nào đột nhiên lóe qua một tia lạnh lẽo, nguyên bản không gian yên tĩnh, cũng đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
-Năm đó nữ nhi chạy trốn khỏi đám cưới thông gia, chạy trốn tới Vạn Kiếm Các là ta phát hiện thân phận nàng, cũng báo hành tung của nàng cho ngươi, phần ân tình này, ngươi còn nhớ tới?
-Trong thời gian lệnh nữ ở Vạn Kiếm Các cũng là do ta tác hợp nàng cùng con trai Phạm Vô Kiếp, đồng thời để Phạm Vô Kiếp hướng Tinh Thần cổ tông cầu hôn, giúp ngươi cứu vãn một phần mặt mũi, phần ân tình này, ngươi có nhớ tới hay không?
-Nếu như hai chuyện này Liễu lão gia chủ cũng không nhớ rõ ngược lại cũng không sao, sự việc phát sinh ở Lưu Vân hoàng triều, bắt giết người Sở gia, đồng thời bắt sống Sở Tinh Thần cùng với nghiệt chủng kia, một phần ân tình này ngươi cũng không quên chứ?
Liên tiếp ba câu từ trong miệng Thường Xích Tiêu phun ra, mỗi một đạo thanh âm đều vô cùng rõ ràng, chói tai, từng chữ rơi vào trong tai Liễu Vấn Thiên, khiến lạnh lẽo trong mắt hắn ngày càng dày đặc.
Nhưng Thường Xích Tiêu cũng không để ý tới, không ngừng nói tiếp:
-Chuyện năm đó, mỗi một việc, ta đều hết sức giúp đỡ, dù cho sau khi việc này kết thúc, ta cũng nhiều lần lợi dụng chức vụ, cùng Liễu gia nhiều lần lén lút trao đổi tài nguyên, trợ giúp Liễu gia cấp tốc quật khởi.
-Nói lời khó nghe, Liễu gia có cục diện như hiện tại cũng có một phần công lao của Thường Xích Tiêu ta. Hôm nay, sự tình ta yêu cầu cũng không lớn, chỉ là mạng của Lạc Vân, chẳng lẽ Liễu lão gia chủ không thể đáp ứng?
Thường Xích Tiêu cứng rắn nói xong, trên người Liễu Vấn Thiên liền tuôn ra một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, áp chế ở trên người người trước, âm thanh lạnh lẽo nói ra:
-Những lời vừa rồi của ngươi là đang uy hiếp ta?
Liễu Vấn Thiên tu vị đã đạt cảnh giới Niết bàn tam trọng, so với Phạm Vô Kiếp, còn muốn vượt qua một bậc, giờ khắc này, nguồn sức mạnh này giáng lâm, lập tức khiến thân thể Tần Thu Mạc hoàn toàn cứng ngắc, ánh mắt cũng cứng lại, không cách nào nhúc nhích.
Tần Thu Mạc như vậy, Thường Xích Tiêu cũng là như thế, bất quá, hắn vẫn là há miệng , khó nhọc nói:
-Ta chỉ là lấy một cái thân phận bạn cũ, nhờ Liễu lão gia giúp một chuyện này.
-Bạn cũ?
Nghe được lời này của Thường Xích Tiêu, Liễu Vấn Thiên cười to, trong tiếng cười xen lẫn cảm xúc phức tạp, làm cho cả một vùng không gian điên cuồng run rẩy, có cảm giác như lung lay sắp đổ.
Một lát sau, Liễu Vấn Thiên ngưng cười , tựa cười mà không cười nhìn Thường Xích Tiêu trước mặt, lạnh giọng nói :
-Năm đó, ta vì chấn hưng Liễu gia, bị quyền lợi che mắt, mới làm ra cái việc hoang đường như vậy.
-Khi ta biết, Mộng Yên đã gả phu sinh tử, có một gia đình viên mãn tốt đẹp, ta vốn định bỏ qua chuyện cũ, chấm dứt một đoạn ân oán này, là Phạm Vô Kiếp cùng Cổ Phồn Tinh, không bỏ xuống được đoạn ân oán này, khắp nơi bức bách, để ta không thể mang Mộng Yên về.
-Bởi vì chuyện này, Mộng Yên hận ta mười tám năm, mười tám năm này , nàng chưa bao giờ gọi ta một tiếng cha, phụ tử gặp lại như kẻ thù, mà ta cũng bởi vì tội nghiệt năm đó phạm vào,không dám bước vào tây thành, chỉ quanh năm ẩn cư nơi này.
Nói xong lời cuối cùng, Liễu Vấn Thiên lại cười, tràng cười thống khổ, hối hận.
Năm đó, hắn vì Liễu gia, vì quyền lợi, từ bỏ tình phụ tử, cũng chia rẽ một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Bây giờ hồi tưởng lại, trong lòng Liễu Vấn Thiên tràn ngập hối hận, thậm chí không muốn suy nghĩ nhiều, buồn cười làThường Xích Tiêu, hắn lại còn muốn dùng cái này tranh công, nhờ Liễu Vấn Thiên ra tay, hỗ trợ tiêu diệt Sở Hành Vân.
Cảm giác được tâm tình phức tạp của Liễu Vấn Thiên , Thường Xích Tiêu trong lòng thầm kêu không tốt.
Hắn trầm ngâm chốc lát, còn chưa mở miệng, Liễu Vấn Thiên đã đứng dậy :
-Chuyện năm đó, ta không muốn nhấc lên, càng không muốn tra cứu, ngươi giúp việc khó khăn của ta, là sự thật không thể chối cãi, nhưng cuối cùng, ngươi cũng là vì mình, vì quyền lợi, bằng không, ngươi cũng sẽ không trở thành người chấp chưởng nội vụ nhất mạch.
-Liễu lão gia chủ. . .
Thường Xích Tiêu còn muốn tiếp tục cầu xin, vừa nhấc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Liễu Vấn Thiên đứng cửa, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nói:
-Hai vị, xin mời.
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, hy vọng của Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc liền tan thành mây khói, hai người cắn chặt hàm răng, cho dù trong lòng tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, chậm rãi đi ra Bình Tinh các.
Lúc này, bên trong đại sảnh.
Sở Hành Vân đang duy trì trạng thái hắc ẩn, đứng giữa phòng, chăm chú nhìn bóng lung kiên cường của Liễu Vấn Thiên, trong đầu không tự chủ được vang vọng mấy câu nói vừa nãy.
Trong con ngươi đen kịt của hắn rất lạnh, khiến người ta không nhìn ra chút tâm tình nào, chỉ là thoáng dừng lại chốc lát, sau đó liền rơi xuống hộp gỗ cổ hương trên bàn.
Xèo!
Chỉ thấy bàn tay của Sở Hành Vân vung lên, lập tức đem hộp gỗ cổ hương thu vào trong nhẫn chữ vật, đồng thời, hắn cũng lấy ra một hộp gỗ giống như đúc để ở vị trí ban đầu.
Sau khi làm xong những việc này, hắn rốt cục lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt khẽ dời, lại nhìn Liễu Vấn Thiên một chút, lúc này thân hình mới loé lên, lặng lẽ rời khỏi Bình Tinh các.