-Nói đi nói lại, ông nội, bọn họ đêm khuya tìm tới, đến cùng là có chuyện gì?
-Con muốn nghe?
Liễu Vấn Thiên hỏi ngược lại một câu, Liễu Thi Vận lập tức gật đầu.
Liễu Vấn Thiên dừng một chút, nói:
-Bọn họ muốn ta ra tay, trong bóng tối âm thầm lấy mạng Lạc Vân.
-Cái gì!
Liễu Thi Vận kinh ngạc đến nhảy dựng lên, trên mặt trào ra một vẻ giận dữ, hừ lạnh nói:
-Vì tư lợi mà đồng môn tương tàn, hai người này quả thực là không bằng cầm thú!
-Xác thực là không bằng cầm thú, bất quá con yên tâm, ta đã từ chối bọn họ.
Liễu Vấn Thiên ngồi ngay ngắn xuống, nhẹ nhàng nâng lên chén trà, thản nhiên tự đắc nói :
-Bất kể nói thế nào, Lạc Vân dù sao cũng là người trong lòng con, mà con lại là tôn nữ ta thương yêu nhất, dù là Tông chủ đích thân tới, ta cũng tuyệt đối không thể đáp ứng việc này.
-Ông nội nói rất có lý, việc này. . .
Nghe vậy, Liễu Thi Vận lập tức lộ ra nụ cười long lanh, nhưng lời vừa nói ra được phân nửa, nàng đột nhiên ngừng lại, âm thanh đột nhiên vội vàng, nói:
-Cái gì người trong , ông nội, người đừng loạn điểm uyên ương!
-Nếu như hắn không phải trong lòng con, vì sao con lại sốt sắng như vậy?
Nụ cười của Liễu Vấn Thiên dịu dàng như trước, thanh âm làm cho Liễu Thi Vận nhất thời yên lặng, hai gò má nhiễm một vệt ửng đỏ.
Thấy thể Liễu Vấn Thiên đặt chén trà xuống, tràn đầy sủng nịnh nình Liễu Thi Vận:
-Hai ngày qua, ngươi cô gái nhỏ này đều mất tập trung, trong miệng nhiều lần nhắc tới tên Lạc Vân, mỗi khi nhắc tới Lục tông thi đấu, thần thái lại che che giấu giấu, ngươi cho rằng ta là lão đầu tử mắt mờ chân chậm hay sao?
-Ông nội!
Tựa như bị nắm điểm yếu, Liễu Thi Vận lập tức hậm hực giậm chân nhưng nàng càng như vậy, Liễu Vấn Thiên càng cười đến hân hoan, không ngừng vuốt bộ râu dài.
Chỉ thấy hắn đứng lên, đi tới trước mặt Liễu Thi Vận, hòa ái nói:
-Ta tuy đóng cửa không ra, nhưng sự tình phát sinh trong Lục tông thi đấu, vẫn là biết chút ít, đồng thời, ta cũng biết ngươi đang phiền não cái gì.
-Ông nội thân là người từng trải, xem quá nhiều thứ, cũng trải qua quá nhiều, mặc kệ ngươi lựa chọn như thế nào, ông nội đều sẽ ủng hộ ngươi, dù sao, năm đó ta đã sai lầm một lần, dù như thế nào cũng không muốn lại sai thêm một lần.
Nói xong, Liễu Vấn Thiên đưa tay, thân mật vuốt mái tóc dài của Liễu Thi Vận, Liễu Thi Vận nghi hoặc nhìn người, như hiểu mà không hiểu gật gật đầu.
Liễu Vấn Thiên lại là nở nụ cười, tâm niệm khẽ động, đem hộp gỗ cổ hương đưa tới trước mặt Liễu Thi Vận, nói:
-Lễ vật này, ngươi ngày mai tự mình trả về cho Thường Xích Tiêu, nói ta tâm ý đã định, hắn không nên tiếp tục tới quấy rối ta.
-Dạ
Liễu Thi Vận ngoan ngoãn đáp, sau đó đem hộp gỗ cổ hương nhận lấy.
Nhưng là thời điểm nàng tiếp nhận hộp gôc, trong nháy mắt hộp gỗ phát sinh một đạo thanh âm lanh lảnh, khóa chụp tự động mở ra, một quyển sách đen kịt bay ra, rơi vào trong tay Liễu Thi Vận.
Liễu Thi Vận sửng sốt một chút, ánh mắt quét qua quyển sách, chỉ thấy bên trên quyển sách đen nhánh kia, vẽ một Đồ Văn tối nghĩa huyền diệu, vạn ngàn đường nét đan xen, chỉ nhìn một chút, cũng làm người ta cảm đầu óc mơ hồ.
- Đồ Văn này tựa hồ giống như một tòa linh trận, hơn nữa, tại sao lại cùng đại trận hộ tông tương tự như vậy?
Liễu Thi Vận đem quyển sách mở ra hoàn toàn, Đồ Văn hiện ra, khiến cho nàng phát sinh một đạo thanh âm kinh ngạc khó tin.
Mọi người đều biết, võ giả Tinh Thần cổ tông, chuyên tu Tử Vi Tinh Thần chi thuật cùng linh trận chi đạo, hơn nữa có thể đem hai thứ kết hợp, bố trí ra vô số trận pháp huyền diệu.
Dựa theo hiểu biết của Liễu Thi Vận, đại trận hộ tông của Tinh Thần cổ tông, tên là Vạn Tinh Cổ Trận, là một toà Viễn cổ chi trận, trận này cũng không hoàn chỉnh, là một toà tàn trận, nhưng dù vậy, uy lực của trận này cũng cực kỳ khủng bố, vạn tinh lấp loé, trận lồng thành trì , khiến cho Tinh Thần cổ tông sừng sững ngàn năm không ngã.
Bất quá Vạn Tinh Cổ Trận là linh đồ trận, từ trước tới giờ là tuyệt mật của Tinh Thần Cổ Tông, chỉ có Tông chủ mới có thể khống chế, ngay cả Liễu Thi Vận cũng chưa bao giờ thấy qua cho nên thời điểm nàng nhìn quyển sách này trên mặt đột nhiên trở nên quái lạ.
Nghe được lời của Liễu Thi Vận, Liễu Vấn Thiên cũng là cả kinh, ánh mắt lập tức hướng quyển sách màu đen nhìn tới, trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn đọng lại ở nơi đó, con ngươi kinh ngạc, phảng phất như nhìn thấy vật không thể tin nổi.
-Ông nội. . .
Liễu Thi Vận nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Vấn Thiên, vừa mở miệng, Liễu Vấn Thiên gần như thô bạo mạnh mẽ đoạt lấy quyển sách, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đạo Đồ Văn tối nghĩa.
Liễu Thi Vận bị dọa sợ hết hồn, sau đó liền nhìn thấy Liễu Vấn Thiên há mồm , âm thanh run rẩy nói :
-Thi Vận, ngươi lập tức đi vào trong thành, để Tông chủ triệu tập gấp các Tộc trưởng gia tộc lớn, mau tới Bình Tinh các một chuyến, nói ta có đại sự vô cùng hỏa tốc cần thương nghị, để bọn họ dù như thế đều phải đến đây nhanh nhất có thể!
Giờ khắc này vẻ mặt Liễu Vấn Thiên phủ kín lo lắng cùng sợ hãi, hắn nghiêng đầu qua, thấy Liễu Thi Vận vẫn là không có hành động, hai con mắt đột nhiên ngưng lại, quát lớn nói:
-Còn lo lắng cái gì, mau đi nhanh đi!
Liễu Vấn Thiên quát lớn khiến tâm thần Liễu Thi Vận run rẩy, nàng chưa từng gặp qua dáng dấp như vậy của Liễu Vấn Thiên, căn bản không dám hỏi nhiều, thân hình hóa thành một vệt tử quang, dốc hết tốc lực hướng trong thành chạy đi.
Liễu Thi Vận rời đi, Liễu Vấn Thiên vẻ mặt vẫn là lo lắng vạn phần.
Hắn cúi đầu, một lần nữa nhìn quyển sách màu đen, càng nhìn, trái tim hắn càng đập đến lợi hại, thậm chí cả người đều run rẩy!
Cùng lúc đó, cách Bình Tinh các không xa ,bên trong rừng cây rậm rạp, bóng người Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc như gió, đang không ngừng tốc hành trong rừng, chuẩn bị trở về nơi ở của Vạn Kiếm Các.
Hai người bọn họ vẻ mặt trầm trọng, trên người toả ra khí tức âm lãnh.
-Không nghĩ tới, Liễu Vấn Thiên lại nhu nhược như vậy, đường đường là cường giả niết bàn, ngay cả một tên tiểu bối, cũng không dám động thủ!
Tần Thu Mạc tràn đầy tức giận quát lên, nhưng bên trong tiếng nói của hắn tràn đầy sự bất đắc dĩ.
-Hắn không muốn động thủ, chúng ta có thể đi tìm người khác.
Thường Xích Tiêu liếc mắt liền thấy sự bất đắc dĩ của Tần Thu Mạc, hai con mắt nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt nói:
-Ở trong Thánh Tinh thành, có không ít người muốn giết Lạc Vân, chỉ cần chúng ta kiên trì liên, rồi sẽ tìm được người giúp đỡ.
-Nếu bức đến đường cùng, chúng ta thậm chí có thể lấy tân bí Vạn Kiếm Các, cùng Cố Huyền Phong và Lâm Nguyên Ly giao dịch một phen, sát ý của bọn họ đối với Lạc Vân, cũng dưới ta với ngươi.
-Việc này e sợ không ổn đâu?
Trên mặt Tần Thu Mạc hiện lên vẻ sợ hãi, lấy tân bí Vạn Kiếm Các làm điều kiện giao dịch, tư thông Thần Tiêu điện cùng Đại La Kim Môn, cái sự việc đại nghịch bất đạo này, nếu như truyền ra ngoài, coi như bọn họ có mười cái mạng, cũng không đủ chết.
-Lạc Vân một ngày còn sống, ngươi ta một ngày đều không được an bình, chỉ cần làm kín đáo chút, sẽ không có ai phát hiện.
Thường Xích Tiêu không chút để ý nói. Rất hiển nhiên, cái kế hoạch này, từ lâu đã hình thành trong đầu của hắn, chỉ là không có nói ra mà thôi.
Tần Thu Mạc khuôn mặt co giật, suy tư một lát, hắn thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, nói:
-Ngược lại dù sao cũng chết, tốt lắm, ngày mai ta và ngươi liền đi tìm Cố Huyền Phong cùng Lâm Nguyên Ly.
Nghe được lời này của Tần Thu Mạc, Thường Xích Tiêu thoả mãn gật đầu.
Hắn cũng sâu sắc thở ra một ngụm trọc khí, tâm thần vi ngưng, bên tai, không có bất kỳ dấu hiệu nào, đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lạnh lẽo, nói:
-Vì tư lợi cá nhân, liền ngay cả tông môn đều dám to gan bán đi, Phạm Vô Kiếp cũng thật là nuôi hai con Bạch Nhãn Lang, chỉ tiếc, hai người các ngươi e là không chờ được đến ngày mai.