Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 741: Nửa đường chặn giết

Chương 740: Nửa đường chặn giết

Thanh âm vừa dứt, cả một vùng không gian đều trở nên lạnh lẽo cứng ngắc.

Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc nhìn về nơi phát ra thanh âm, liền thấy ở phía trước cách đó không xa một tên thanh niên trên người mặc hắc y tuấn dật, trên mặt hắn mang theo đồng tiền, rất lạnh, so với khối băng còn muốn lạnh lẽo hơn.

-Lạc Vân!

Trái tim Thường Xích Tiêu mạnh mẽ run lên, hắn nhìn qua Tần Thu Mạc, phát hiện Tần Thu Mạc cũng đang nhìn hắn, bên trong ánh mắt của hai người lóe lên sự sợ hãi, một cảm giác sợ hãi không tên ập đến.

-Hai người các ngươi đối với ta có thù oán, thời khắc đều muốn giết ta, điểm ấy ta vô cùng rõ ràng, nhưng không nghĩ tới, các ngươi lại phát điên như vậy, vì đạt được mục đích, ngay cả Vạn Kiếm Các cũng có thể bán đứng.

-Việc này nếu như truyền đi, e là khắp Bắc Hoang Vực này sẽ không có chốn dung thân cho các ngươi, thậm chí có thể rời khỏi Thánh Tinh thành hay không, còn là một ẩn số.

Sở Hành Vân hơi híp mắt, từng bước đi về phía hai người.

Mỗi một bước đi của hắn, mỗi một câu nói, đều khiến trong lòng Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc càng thêm sợ hãi, đến cuối cùng, thân ảnh hai người đồng thời lóe lên, lao đi trong hư không, muốn chạy trốn khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Vù!

Nhưng mà, thân hình hai người vừa khẽ động, trong không gian đêm tối bỗng nhiên hiện ra một cái mạng linh lực to lớn che kín khoảng trời, tựa như một cái lọng gắt gao phong tỏa một mảnh hư không.

Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc trong lòng giật mình, Linh lực hùng hậu tràn ngập trên người bọn hắn lại không cách nào xuyên thấu mạng linh lực này, giằng co ở giữa không trung, cuối cùng không thể không chậm rãi hạ xuống.

-Vật này chính là Tỏa Không Linh Võng, là một trong những chí bảo của Thần Tiêu điện, toàn lực bố trí, ngay cả cường giả Niết Bàn cảnh cũng có thể chặn lại, nếu ta đã ở chỗ này chờ các ngươi, tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt.

Sở Hành Vân không nhanh không chậm nói, thái độ hoàn toàn xem thường Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc, giống như làm thịt dê con, tất cả đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.

-Đáng ghét!

Bị bức bách như vậy, Thường Xích Tiêu gấp đến đỏ hai mắt, căm tức nhìn Sở Hành Vân, gầm lên:

-Lạc Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng, lẽ nào ngươi cho rằng ngươi có thể tùy ý hành hạ chúng ta đến chết hay sao?

Dứt lời, Thường Xích Tiêu liền rút kiếm, kiếm đỏ đậm thiêu đốt hừng hực như liệt hỏa,mà phía sau cũng xuất hiện võ linh Liệt Diễm, thiêu đốt cả một vùng không gian.

Tu vi của Thường Xích Tiêu không thấp, đạt Âm Dương cảnh tầng bốn, toàn lực phóng ra thiên địa linh lực, cũng có thể đưa tới từng trận cộng hưởng.

Bên cạnh hắn, Tần Thu Mạc cũng đồng dạng thả ra võ linh của hắn.

Võ linh U ảnh quỷ dị hiện ra, ánh sáng đen hôi quỷ dị rơi xuống, bao phủ thân thể Tần Thu Mạc, tầng khí thế khủng bố thuộc về Âm Dương cảnh tầng ba bừa bãi tàn phá, toàn lực xuất thủ.

Đối mặt với khí tức cuồng bạo của hai người, Sở Hành Vân chỉ cười nhạt, hỏi ngược lại:

-Lẽ nào ta lại không thể tùy ý hành hạ các ngươi đến chết?

Lời ấy vừa dứt, thân thể Sở Hành Vân liền động.

Chỉ thấy hắn bước về phía trước một bược, ánh kiếm óng ánh điên cuồng tỏa ra, cùng với kiếm ý ác liệt cực hạn, phóng thẳng tới hai người trước mắt.

Sở Hành Vân xuấ kiếm, ánh kiếm thuần trắng, chói mắt, mang theo khí tức sắc bén ác liệt, không phải là Hắc động trọng kiếm chất phác vô phong ,mà là Trảm Không Kiếm đã lâu hắn không dùng tới.

Một vệt Kiếm Ảnh xẹt qua, không mang theo một chút tiếng động nào, chỉ có ánh kiếm óng ánh đến cực hạn, động thời còn có khí tức ác liệt, chặt đứt vạn vật.

Vùng hư không nơi ánh kiếm xẹt qua lưu lại một đạo kiếm quang kéo dài không tiêu tan.

-Thật nhanh!

Tần Thu Mạc cùng Thường Xích Tiêu vào đúng lúc này líu lưỡi, tròng mắt cũng đột nhiên co rút lại, trong lòng nảy sinh cảm giác nguy hiểm mãnh liệt .

-Đồng loạt ra tay.

Tuy không biết vì sao Sở Hành Vân không dùng tới Hắc Động trọng kiếm, nhưng Thường Xích Tiêu cũng không dám khinh thường, chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn bắn ra hỏa diễm đầy trời, hỏa diễm thiêu đốt hư không, một chiêu kiếm hướng Sở Hành Vân đâm tới.

Tần Thu Mạc cũng giống như thế, trên người hắn thả ra ánh kiếm hôi đen, tầng tầng bóng mờ, khiến người ta sinh ra cảm giác không chân thực, ánh kiếm xông lên như muốn nuốt chửng ánh kiếm của Sở Hành Vân.

Ầm!

Ba đạo ánh kiếm khủng bố trong nháy mắt va chạm liền phát ra một tiếng nổ vang, vùng hư không vang lên từng đạo thanh âm răng rắc răng rắc, phảng phất lung lay không chịu nổi.

-Lạc Vân rõ ràng không có sử dụng Trọng kiếm quỷ dị, tại sao uy năng của kiếm này vẫn mạnh mẽ như thế?

Thường Xích Tiêu nhìn chằm chằm phía trước, ba đạo ánh kiếm không ngừng va chạm nhưng hắn cảm giác được ánh kiếm của hắn đang không ngừng tiêu tán.

Trái lại ánh kiếm của Sở Hành Vân vẫn như sông dài, óng ánh chói mắt, cực kỳ ác liệt, uy năng càng không phải nói, sắc bén vô cùng.

Trước kia, Trảm Không Kiếm bị Thường Danh Dương cướp đi, sau đó hắn dùng một lượng lớn tài nguyên quý giá, cũng xin Phạm Vô Kiếp tự mình ra tay, rèn thành Vương khí lục văn.

Lúc này Trảm Không kiếm, tuy không bằng Hắc Động trọng kiếm, nhưng uy năng đồng dạng kinh người, một chiêu kiếm chém xuống, phá không nứt tiêu, phối hợp với Cực Quang kiếm ý của Sở Hành Vân, càng có thể đem kiếm uy phát huy đến mức cao nhất.

Nói cách khác, dưới tình huống bình thường, Sở Hành Vân vận dụng Trảm Không Kiếm có thể giết chết cường giả Âm Dương cảnh tầng bốn cũng không phải việc khó khăn, dù lấy một địch hai cũng không phải vấn đề.

-Kẻ này vô cùng yêu nghiệt, cùng tu hai đại kiếm ý ám, quang, nhưng cũng không coi là mạnh mẽ không ai địch được, chúng ta còn một tia cơ hội.

Hai con mắt Tần Thu Mạc lập lòe u ám, tựa hồ muốn triệt để xem thấu Sở Hành Vân.

Nhưng, ngay sau đó, phía trước hắn, ánh kiểm tàn phá hư không bỗng nhiên lóe lên một vệt ánh sáng u tử, ánh sáng này lấp lóe, hư không phảng phất như bị xé rách, hiển hiện lên bóng người Sở Hành Vân ở đó.

Chỉ thấy hắn một giây liền xuất hiện trước mặt Tần Thu Mạc, Trảm Không kiếm như tia chớp chém xuống.

-Chém!

Dưới tiếng quát lớn, Tràm Không kiếm trực tiếp chém về phía cánh tay phải của Tần Thu Mạc, ánh kiếm đi quá nhanh, dù Tần Thu Mạc có nhìn thấu quỹ tích của nó, cũng không cách nào né tránh.

Phốc phốc!

Cột máu nóng đỏ tươi phun ra, đem nửa thân trên của Tần Thu Mạc nhuộm đỏ chói, hắn trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn cánh tay phải bị chém đứt, động thời một sự đau đớn xé rách tim gan điên cuồng tàn phá bừa bãi trong óc hắn.

Sở Hành Vân cười lạnh, bước ra một bước hướng về thân thể Tần Thu Mạc dùng sức giẫm một cái.

Trong khoảnh khắc Tần Thu Mạc từ giữa không trung rơi xuống, mặt đất xuất hiện một hố lớn như một cái hầm, mà nơi Tần Thu Mạc ngã xuống, chính là đáy hố, từng ngụm máu nóng bỏng phu ra từ trong miệng hắn, sắc mặt hắn thoáng chốc trắng bệch đến cực điểm.

-Chuyện này….

Một màn nhanh như chớp diễn ra khiến Thường Xích Tiêu cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn Tần Thu Mạc một chút, thân hình lập tức lướt đi, một chiêu kiếm tức giận hướng về Sở Hành Vân trực chém xuống .

Hắn chọn thời điểm rất khá, nháy mắt thời điểm Tần Thu Mạc rơi xuống, liền trực chém điểm yếu ở sau lưng Sở Hành Vân.

Nhưng dù vậy, nhất cử nhất động của hắn vẫn nằm trong mí mắt Sở Hành Vân.

Thời điểm hắn vung kiếm, trong bầu trời đêm , một vệt ám kiếm rơi xuống, chớp mắt bao phủ quanh thân Thường Xích Tiêu.

Trong khoảnh khắc, một cảm giác suy yếu mãnh liện ập lên người Thường Xích Tiêu, hắn sợ hãi ngẩng đầu, lại phát hiện Sở Hành Vân không biết từ bao giờ đã xoay người lại, trong đôi con ngươi đen kịt như mực, chậm rãi hiện lên một đạo đồ văn, đạo đồ văn này, chính là U Minh Đồ Văn….






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch