Ở trung tâm U Minh Đồ Văn phản chiếu khuôn mặt sợ hãi của Thường Xích Tiêu, ánh sáng Minh Chú tỏa ra, khiến khí tức trên người hắn giảm đi ba phần, hỏa diễm hừng hực cũng ảm đạm đi không ít, căn bản không có cách nào đem ánh kiếm óng ánh thiêu rụi.
-Chuyện gì xảy ra thế này, Lạc Vân từ khi nào lại nắm giữ thứ quỷ dị như thế?
Hai mắt Thường Xích Tiêu nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, tâm thần như rơi xuống đáy vực, nhất thời kích động phát ra tiếng la thất thanh.
Chỉ có điều, nghi hoặc của hắn, Sở Hành Vân cũng không có giải đáp. Một đạo ánh kiếm cực hạn cuồn cuộn lại phóng tới.
Ánh kiếm óng ánh chói mắt như một sông kiếm vĩnh hằng, bóng người Sở Hành Vân xuất hiện ở giữa ánh kiếm ấy, kiếm vung lên, sông kiếm thét dài, hướng về Thường Xích Tiêu nghiền ép.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Thường Xích Tiêu đột biến.
Chiêu kiếm này còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được uy thế khủng bố, xé rách liệt diễm, thậm chí là xé rách không gian xung quanh hăn, cuồng phong gào thét, áp bức nghiền ép hắn không thể tả.
Oanh một tiếng!
Ánh kiếm rơi xuống, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một vết rách lớn, những vết rách này mỗi một đạo đều cực kỳ dữ tợn, như xé rách đại địa, trải rộng toàn bộ tầm nhìn.
Thường Xích Tiêu rơi xuống trên mặt đất, giơ kiếm chống đỡ ánh kiếm óng ánh, bởi vì luồng sức mạnh kinh khủng đè ép, toàn bộ lỗ chân lông của hắn đều trào máu, hai chân lún xuống vào trong lòng đất, hô hấp cực kỳ hỗn loạn.
Một lát sau, ánh kiếm gần như tiêu tan, nơi Thường Xích Tiêu đứng khắp nơi hoang tàn, hắn giương kiếm như trước, sương máu lẫn lộn quanh người, cùng thiên địa chi lực hộn loạn, nhìn mà khiếp người.
Sở Hành Vân từ từ hạ xuống, hắn cúi đầu nhìn Thường Xích Tiêu vô cùng chật vật, dù không nói nhưng giễu cợt nồng đậm trong mắt hắn đâm vào mắt, thậm chí là tâm thần của Thường Xích Tiêu đau nhói.
-Hừ!
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, liệt diễm giấy lên, đem sương máu bốc hơi hết, thân hình nhanh chóng phi tới giữa không trung, nhìn thẳng Sở Hành Vân.
-Bất quá là may mắn thắng nửa bậc, lại kiêu ngạo như thế, thực sự là ngu xuẩn!
Thời điểm nói chuyện, Thường Xích Tiêu xuất Thương Nhiên kiếm, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hỏa diễm hừng hực trên thân kiếm, sau một khắc, ánh kiếm như hỏa diễm hừng hực dấy lên, khí tức của Thường Xích Tiêu đột nhiên tăng vọt, trên đỉnh đầu hiện lên một đạo bóng mờ hỏa diễm khổng lồ, nguy nga.
-Đây là... Xích Tiêu bí pháp!
Tần Thu Mạc rốt cục thở ra hơi, hắn nhìn bóng mờ hỏa diễm, tâm thần nhất thời một trận run rẩy vui mừng, bên trong tiếng nói xen lẫn kinh sắc nồng đậm.
Xích Tiêu bí pháp chính là bí pháp độc môn của Thường Xích tiêu, lấy máu của bản mệnh làm chất dẫn kích thích tiềm năm cơ thể, từ đó đề thăng thực lực trong thời điểm đó.
Giờ khắc này, Thường Cích Tiêu đang dùng Tu vi Âm Dương tầng bốn, sau khi sử dụng bí pháp, thực lực tăng đủ để đối đầu với Âm Dương tầng sáu.
Nhưng bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó, sau khi sử dụng bí pháp, Linh hải của Thường Xích Tiêu sẽ bị hao tổn, thậm chí ảnh hướng lớn tới con đường tu luyện ngày sau của hắn, nếu không phải tình huống sinh tử, chắc chắn sẽ không vận dụng.
Nhưng thời điểm này, Thường Xích Tiêu cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn nhanh chóng tru diệt Sở Hành Vân để thoát thân.
-Chiêu kiếm này, xem ngươi như thế nào chống lại!
Thường Xích Tiêu quát khẽ, thanh âm vang vọng trong hư không yên tĩnh, bóng người hỏa diễm phía sau hắn run lên, lúc này hóa thành một dải ánh sáng Liệt Diễm Kiếm.
Ánh kiếm như dã thú gào thét , tỏa ra sát ý cuồng bạo, đánh thẳng về phía Sở Hành Vân.
-Uy năng hỏa diễm thật khủng khiếp, một chiêu kiếm này có lẽ sẽ giết chết được LẠc Vân.
Tần Thu Mạc nhìn thấy Liệt Diễm Kiếm ánh sáng, trong lòng lập tức dấy lên hi vọng hừng hực.
Kiếm này đã có thể giết chết Âm Dương cảnh tầng sáu, cho dù Sở Hành Vân thiên phú mạnh hơn nữa cũng không thể chống lại.
Ầm!
Một tiếng nổ vang truyền tới, ánh sáng Liệt Diễm Kiếm chói mắt, hung hãn bao phủ quanh thân Sở Hành Vân, nhưng là, Sở Hành Vân phảng phất như không chút cảm giác, thân thể không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.
-Chuẩn bị chờ chết?
Thường Xích Tiêu phát sinh một đạo âm thanh trào phúng, vừa dứt lời, hắn giật mình phát hiện, giữa đêm tối, đột nhiên rơi xuống vạn ngàn ánh sao.
Những ánh sao này lập lòe đủ loại màu sắc, xoay quanh trước người Sở Hành Vân, cuối cùng, ngưng tụ thành một linh trận quỷ dị, đem ánh sáng Liệt Diễm Kiếm cản lại.
Ầm ầm ầm
Từng đạo tiếng nổ bạo phát, cả một vùng không gian đều run rẩy điên cuồng, chỉ thấy nơi Liệt Diễm Kiếm đi qua, trong nháy mắt xuất hiện một đạo vết rách đen kịt, mà ở trong vết rách, thân hình Sở Hành Vân bất động như núi, không chịu chút thương tổn nào.
-Làm sao... Làm sao có khả năng?
Thường Xích Tiêu cả kinh liên tục lui về phía sau, hắn quan sát một hồi liền phát hiện trong hư không, một tấm Cổ Đồ trôi nồi, chính Cổ Đồ này tỏa ra vạn ngàn ánh sao, rực rỡ rạng ngời, giống như chư thiên ngôi sao, có thể tùy ý khống chế tinh thần chi lực.
-Ta nói rồi, nếu ta đã mai phục ở đây, tự nhiên sẽ có chuẩn bị tốt, vật ấy chính là Vạn Tinh Cổ Đồ, đến từ Tinh Thần Tiên Môn, chính là một cái Tuyệt phẩm hoàng khí.
-Tuy rằng lấy tu vi hiện tại của ta cũng không cách nào phát huy ra uy lực thực sự của hoàng khí, nhưng muốn đỡ thế công của ngươi thì không tính là một chuyện khó.
Thời điểm Thường Xích Tiêu sợ hãi thất thanh, âm thanh của Sở Hành Vân chậm rãi truyền tới.
Hắn đạp xuống cước bộ, ánh kiếm lần thứ hai bộc phát, đem hết thảy Liệt Diễm trong hư không toàn bộ xé rách, thân đến, ánh kiếm lấp lóe, trong nháy mắt tiếp xúc với
Hắn đạp xuống bộ, ánh kiếm lần thứ hai bộc phát ra đi, đem trong không gian hết thảy Liệt Diễm Đô xé rách đi, thân đến, ánh kiếm lấp loé, trong nháy mắt tiếp xúc với Thương Nhiên kiếm, liền đem thân kiếm đều mạnh mẽ chém nứt.
Phốc!
Thường Xích Tiêu ngửa đầu phun ra một cột máu, thân thể tựa như đống cát, ở giữa không trung xẹt qua một độ cong, sau khi rơi xuống, mạnh mẽ bị kéo lê trăm mét, vừa mới miễn cưỡng dừng lại, liền đụng vào một cây cổ thụ , gây ra một trận rì rào chấn động.
-Xích Tiêu Kiếm chủ.
Thấy thế, Tần Thu Mạc vội vàng lao tới , hắn nâng Thường Xích Tiêu dậy trong nháy mắt, ánh mắt mạnh mẽ run rẩy, bên trong tầm nhìn của hắn, bụng Thường Xích Tiêu bị ánh kiếm xuyên thủng, Linh Hải đứt thành từng mảnh.
Linh Hải bị đánh vỡ, Linh lực, cũng không còn tồn tại.
Thường Xích Tiêu, đã biến thành một kẻ tàn phế!
Linh lực tản đi, Thường Xích Tiêu tự nhiên có thể rõ ràng cảm giác được, bởi vì thống khổ, cả gương mặt hắn đều trở nên vặn vẹo, nhưng một đôi con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, hơi thở gấp gáp như trâu.
Nói đúng ra, hắn nhìn chằm chằm, cũng không phải là Sở Hành Vân, là Trảm Không kiếm trong tay người này.
-Kiếm trong tay của ngươi, là Trảm Không kiếm phải không?
Thường Xích Tiêu rốt cục mở miệng, lời nói khiến Tần Thu Mạc sửng sốt một chút, cái tên Trảm Không, thật quen thuộc, hắn thật giống như đã nghe được ở đâu đó.
-Không sai, chính là Trảm Không kiếm, là ta đoạt từ tay Thường Danh Dương.
Sở Hành Vân liếc nhìn thân kiếm trong sáng, không hề che giấu, trực tiếp trả lời Thường Xích Tiêu.
Nghe được lời này, hô hấp của Thường Xích Tiêu cứng lại, bên cạnh hắn, Tần Thu MẠc cũng như nhớ ra thứ gì đó, con ngươi co rút nhanh, thân thể không ngừng run rẩy.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Hành Vân, lời trong miệng còn chưa nói ra, Sở Hành Vân liền phảng phất như đã sớm đoán được, lạnh giọng nói :
-Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, không sai, Thường Danh Dương là ta giết, Tần Không cùng Tần Tú, cũng là ta giết, ba người này, đều chết trên tay ta!