Vạn Kiếm Các hiện tại, như trẻ mới sinh trải qua hạo kiếp, công việc to nhỏ, đều phải quy hoạch tinh tế, tuyệt không thể qua loa, mà việc hình pháp, là không thể thiếu.
Từ khi Sở Hành Vân tiến vào Vạn Kiếm Các, hắn đối với Lục Hình có nhiều hảo cảm, tính cách người này lạnh lùng, không sợ giết chóc, trong lòng càng có công chính chi tâm, cho dù đối mặt với Phạm Vô Kiếp, đều đứng thẳng sống lưng, đón nhận chính diện.
Truyện ám ảnh kiếm khác lúc trước, trong lòng Sở Hành Vân còn ghi nhân.
Nguyên nhân chính như vậy, Sở Hành Vân quyết định, đem chấp pháp nhất mạch, giao tất cả cho Lục HÌnh, bởi vì, một vị trí này, không ai thích hợp hơn Lục Hình, trừ hắn ra, không thể là ai khác.
-Ta chấp chưởng chấp pháp nhất mạch?
Lục HÌnh nhìn Sở Hành Vân, có cảm giác như rơi vào huyễn cảnh, Sở Hành Vân gật đầu, nói bổ sung:
-Không chỉ có như vậy, ngươi còn có thể từ trong 800 môn đồ này, tùy ý chọn ra 100 người, gây dựng lại thuyết pháp đội, phối hợp với ngươi lập ra hình pháp, ta sẽ chống đỡ vô điều kiện.
Khuôn mặt Sở Hành Vân chắc chắn, ánh mắt cũng tràn ngập tín nhiệm, Lục HÌnh nhìn Sở Hành Vân một chút, lại nhìn 800 môn đồ phía dưới, nguyên bản tâm thần ảm đảm vì Vạn Kiếm Các bị mục nát, giờ khắc này một lần nữa cháy lên.
Lục Hình vốn là cô nhi, được Phạm Vô Trần thu làm đệ tử, liền tiến vào Vạn Kiếm Các, đối với hắn mà nói, Vạn Kiếm Các là nhà của hắn, tuyệt không cho phép kẻ nào phá hoại Vạn Kiếm Các.
Nhưng sau khi lục tông đại bỉ kết thúc, hắn tận mắt nhìn thấy Vạn Kiếm Các mục nát, người người tranh dành đoạt lợi, kiếm chác tư lợi, ngay cả người chấp chưởng chấp pháp nhất mạch như Phạm Vô Trần cũng làm việc đó.
Lục Hình Biết, lấy thực lực bây giờ của hắn, căn bản không có cách nào thực hiện hình pháp, vì lẽ đó mới tiến vào Vạn phong nhai, không muốn trơ mắt nhìn Vạn Kiếm Các đi đến lụi tàn, hắn hi vọng tất cả có thể đổi mới.
Lúc này, cơ hội xuất hiện, hơn nữa đặt ra trước mặt hắn!
-Làm sao?Ngươi không muốn!
Thấy Lục HÌnh rơi vào trầm mặc, Sở Hành Vân không khỏi lên tiếng hỏi.
Lục HÌnh nghe đến lời này, lập tức lắc đầu, ánh mắt nhìn sáng sang quắc, nửa ngày sau, mới nói ra một tiếng:
-Lạc Vân, cảm ơn ngươi.
-HÌnh pháp chi đạo, không ai có thể hơn ngươi, đem chấp pháp nhất mạch giao cho ngươi, cũng là việc đương nhiên, còn nữa, nếu không có ngươi ra tay, người chết trong tay Thạch Hạo, sẽ càng nhiều, cái này coi như ta tạ lễ đi.
Sở Hành Vân cười nhạt.
Lục HÌnh nhìn Sở Hành Vân, trên mặt dâng trào vẻ cảm kích, hắn biết, Sở Hành Vân nói lời này, chỉ là không muốn để hắn mang gánh nặng trong lòng, càng không muốn mình thiếu hắn nhân tình.
-Yên tâm, chỉ cần Lục HÌnh ta còn, môn quy Vạn Kiếm Các, tuyệt không cho bất luận kẻ nào xâm phạm!
Lục HÌnh vỗ lồng ngực, hắn xoay người, một luồng khí huyết dâng trào, huyết chú kiếm đeo bên hông, càng phát ra từng tiếng kiếm ngân cao vút.
Đoàn người nghe được âm thanh này, ánh mắt nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng bày lên vẻ kính sợ, tầm mắt rơi vào trên người Lục Hình, cúi sống lưng xuống, lấy đó làm kính ý.
Ninh Nhạc Phàm cùng Hạ Khuynh Thành đứng ở đằng xa, đem hết mọi chuyện thu vào mắt, kính ý đối với Sở Hành Vân tràn ngập trong lòng.
Tử trạng của Thạch Hạo, thực sự khốc liệt, làm cho tất cả mọi người đều cảm giác được sợ hãi, hành động này, tuy tàn nhẫn, lại có thể giết gà dọa khỉ, để đám người đối với Sở Hành Vân tràn ngập sợ hãi, không dám phản kháng.
Sau lần đó, Sở Hành Vân lập tức gọi Lục Hình, xung để hắn chấp chưởng chấp pháp nhất mạch, đoàn người đối với chấp pháp càng mang theo kính nể, không dám ngỗ nghịch.
ở thời khắc mọi người suy tư, bóng người Sở Hành Vân hạ xuống, đến trước sở hộ, trên mặt Sở Hổ nộ ra nụ cười, cũng dơ ngón cái với Sở Hành Vân, dáng dấp pha trò.
Sở Hành Vân nở nụ cười, bàn tay đẩy nhẹ ra, đem cái viên tinh thạch màu vàng đất đưa đến trong tay Sở Hổ, điều này làm cho ánh mắt mọi người ngưng lại, Sở Hổ hỏi:
-Thiếu chủ, đây là ý gì?
khi đang nói chuyện, Sở Hoor đánh giá tinh thạch màu vang đất, nhìn như kiếm, ánh sáng vàng lập lòe, tuy nhìn chăm chú, lại có thể cảm giác được nó ẩn chứa kiếm ý chấp phác, giống như đại địa, cảm cảm giác huyền diệu mà đặc thù.
-Lúc trước, ta đem kiếm đạo này truyền cho Thạch Hạo, để hắn lấy linh lực thai nghén, cũng đem nó ngưng tụ thành linh thạch,trước khi hắn chết, ta đem địa huyền kiếm ý rút ra, chỉ cần người nhét cái tinh thạch này vào trong cơ thể, liền có thể kế thừa địa huyền kiếm ý.
-Kế thừa kiếm ý?
Sở Hành Vân được một trận hoảng sợ, vội vàng trả lại tinh thạch cho Sở Hành Vân:
-Thiếu chủ, thiên phú của ta quá kém, coi như kế thường địa huyền kiếm ý, cũng chỉ là lãng phí, không bằng, ngươi giao nó cho người khác đi!
Đối với địa huyền kiếm ý, tự nhiên Sở Hộ cũng mang lòng ngóng trông, nhưng hắn biết rõ thiên phú của mình không đủ, không muốn phụ lòng Sở Hành Vân.
-Nếu ta đem địa huyền kiếm ý giao cho ngươi, vậy đại biểu ta tin tưởng ngươi, lẽ nào ngươi cảm giác ta nhìn lầm ngươi?
Sở Hành Vân giả vờ tức giận nói, để Sở Hổ vội vàng khoát tay áo, do dự một chút cũng đem tinh thạch thu vào.
Thấy thế, lúc này Sở Hành Vân mới thỏa mãn gật đầu, hắn mang Sở Hổ đến trước đám người Ninh Nhạc Phàm, nhìn mốt chút, nói ra:
-Thạch Hạo đã chết, từ ngày hôm nay, Sở Hổ kế thừa địa huyền kiếm ý, các ngươi có thể làm quen với nhau, sau đó thuận tiện tu luyện thất tinh kiếm trận,
-Ngoài ra, 700 môn đồ còn lại, mỗi người các ngươi lựa chọn ra trăm người, cũng đem kiếm ý truyền xuống, chỉ có như vậy, các ngươi mới hiểu rõ huyền diệu của thất tinh kiếm trận.
-Vâng!
Nghe vậy, mọi người đồng thời đáp lại.
Sở Hổ đứng bên cạnh Sở Hành Vân, nhìn đoàn người chăm chú, chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt, hai tròng mắt co rút nhanh lại.
Hắn như vậy, Thủy Thiên Nguyệt càng như vậy, trái tim nhảy lên kịch liệt, nhưng cuối cùng hai người đều không có mở lời, gật gật đầu, sau liền rời khỏi tầm mắt.
Cũng không lâu sau, tất cả mọi người rời đi lần lượt, chuẩn bị trùng kiếm Vạn Kiếm Các.
Rất nhanh, cả vùng không gian, chỉ còn lại Sở Hành Vân và Thủy Thiên Nguyệt.
Chỉ thấy trên mặt Thủy Thiên Nguyệt đầy tâm ý xoắn xuýt, phảng phất như có tâm sự khó nói, không ngừng hít sâu, nàng vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Hành Vân đã đến trước mặt nàng, con ngươi đen kịt đầy thâm thúy, liền giống như lần thứ nhất nàng thấy Sở Hành Vân vậy, tỏa ra mị lực đặc thù.
-Sư tôn.
Thủy Thiên Nguyệt lấy hết dũng khí ra, nàng nhìn con mắt Sở Hành Vân, nói ra từng chữ:
-Người biết Vũ Tĩnh Huyết, đồng thời được Sở Hổ gọi là thiếu chủ, vậy họ tên của ngươi…có phải là Sở Hành Vân hay không?