Địa linh cùng thiên linh, chỉ kém nhau một chữ, nhưng chênh lệch thực lực, càng giống như lạch trời.
Ở bên trong Tôn Võ Thành, võ giả vô số, người bước vào địa linh rất nhiều, nhưng cười giả thiên linh, đã ít lại càng ít, bất luận một ai, đều có thể hùng cứ một phương, hoành hành ngang ngược.
Tu vi Càn Phong Ngạo đã đến thiên linh tầng ba, uy danh hiển hách, thủ hạ có 9000 cấm quân, thế lực vô song, Càn Vũ Tâm gặp phải hắn truy sát, mưới chật vật như vậy, hầu như không thể trốn đi đâu được.
Cho nên, khi nàng cảm giác được khí tức mạnh mẽ của Càn Phong Ngạo, trong lòng tuôn ra sợ hãi mạnh liệt, cả người run rẩy không ngừng.
Sở Hành Vân nhìn thấy cử chỉ của Càn Vũ Tâm, sắc mặt không khỏi có chút buồn bực.
Chỉ là thiên linh cảnh mà thôi, hắn cần phải trốn?
Hai nắm trước, Sở Hành Vân bước vào địa linh cảnh, khi đối mặt với thiên linh cảnh, trong lòng cũng không sợ hãi chút nào, có thể giơ kiếm đón nhận, chiến lực ngang nhau, thậm chí thắng hơn nửa bấc.
Mà giờ phút này, hắn đã bước vào âm dương cảnh, đừng nói là một tên thiên linh cảnh, cho dù là một nhanh quân đột thiên linh, hắn cũng có thể ung dùng tàn sát.
Sở Hành Vân cười lắc đầu, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Càn Vũ Tâm làm thế im lặng với hắn, chột, trong tay nàng xuấ thiện một nắm một màu trắng, bỗng nhiên vung ra, bao phủ thân thể hai người.
Một màn đột nhiên xuất hiện, làm cho Sở Hành Vân sửng sốt một chút, bột màu trắng, tựa hồ có thể ẩn náu khí tức, để người ở xa khó có thể phát hiện.
Hành động Càn Vũ Tâm không ngừng lại, lấy ra một cái mặt nạ, che giấu đi ngũ quan xinh xắn, sau đó duỗi tay ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay phải của Sở Hành Vân, hấp tấp nói:
-Bọn họ sắp đuổi tới, đừng nói chuyện, lập tức theo ta.
Nói xong, nàng không đợi Sở Hành Vân nói chuyện, liền đem hết thảy linh lực trong cơ thể phát ra ngoài, hơi nghiêng người đi, cũng không chạy hướng Tôn Võ Thành, mà xoay người, đi đến một cửa thành khác.
Xèo xèo xèo !
Không bao lâu khi Càn Vũ Tâm cùng Sở Hành Vân rời đi, trong hư không, đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng người, mặc trọng giáp, vác trường đao, toàn thân đầy sát ý.
Ví trí đầu não, một tên nam tử mặc tử kim giáp đứng ở đó, tướng mạo hắn rất tuấn dật, nhưng đôi mắt lóe lên ánh sáng chập trờn, phá hoại vẻ đẹp, làm cho người ta cảm giác âm trầm.
Chỉ thấy hắn quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi xuống thi thể trên mặt đất, chỉ thoáng nhìn, lập tức thu hồi lại, từ đầu đến cuối đều không tỏ ra vẻ tiếc hận, tựa hồ không thèm để ý.
-Giáo đầu.
Lúc này, một người trung niên tiến lên, khom người nói:
-Bốn phía có vết tích tàng linh phấn,nếu không có chuyện ngoài ý muốn, người xuất thủ chính là Càn Vũ Tâm.
-Chỉ có điều, lấy thực lực Càn Vũ Tâm, còn chưa đủ giết chết bốn người, hẳn là có cao thủ giúp đỡ, thực lực tên này, không có cách nào phán đoán.
Trầm ngâm một lát sau, trung niên kia lại bổ sung một câu, âm thanh có chút nghiêm nghị.
-Tên gọi là cao thủ kia, thực lực không bằng ta.
Càn Phong Ngạo nhìn về phía trước, dứt khoát nói.
-Lời ấy nghĩa lào sao?
Người đàn ông trung niên hỏi.
-Càn Vũ Tâm phát hiện chúng ta đuổi tới, lập tức sử dụng tàng linh phấn để che dấu khí tức, sau đó chạy mất, tên cao thủ kia cũng như thế, căn bản không nghĩ tới chiến một trận, điểm này liền có thể rõ, người kia sợ hãi thực lực của ta, trốn mà không chiến.
Càn Ngạo Phong nghiêm trang nói, nơi khóe miệng, chậm rãi hiện lên một thái độ kiêu căng, không coi ai ra gì.
-quả nhiên là giáo đầu túc trí, thuộc hạ bội phục.
Người đàn ông trung niên lần thứ hai khom người xuống, ngôn ngữ mang nịnh nọt.
Nghe vậy, Càn Ngạo Phong càng đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, nhạt tiếng nói:
-Lần này bọn họ chạy trốn, tính ra là vận may của bọn họ, lập tức truyền lệnh xuống, tra tìm trong ngoài Tôn Võ Thành, coi như là xới ba tấc đất, cũng phải tìm ra bọn họ!
-Vâng!
Người đàn ông kia gật đầu, lui lại, trực tiếp đem mệnh lệnh truyền xuống.
Càn Ngạo Phong đứng thẳng người trong hư không, hai con mắt nhìn phía trước, nói ra:
-Càn Vũ Tâm, cho dù ngươi có cao thủ giúp đỡ, thì có thể làm sao, chung quy chỉ là một đám người yếu mà thôi, căn bản không thể thoát khỏi bàn tay của ta!
ở thời điểm Càn Ngạo Phong hạ lệnh xuống, ở cửa Tôn Võ Thành, Sở Hành Vân cùng Càn Vũ Tâm ẩn dấu khí tức, đi vào trong thành, ngẩng đầu ưỡn ngực, hoàn toàn không có cảm giác thoát thân.
-Chúng ta yên bình đến Tôn Võ Thành, ngươi có thể buông tay chứu?
Sở Hành Vân phun ra một đao âm rất nhỏ, làm cho thân thể Càn Vũ Tâm run lên, lập tức buông lỏng ra.
Chỉ thấy nàng như trẻ con bị dọa sợ, đem đầu cúi xuống, trên mặt hiện ra vẻ đỏ ửng, trái tim càng nhảy lên liên túc, dường như muốn phá khỏi lồng ngực.
-Thật không tiện, nhất thời là ta không chú ý.
Thanh âm Càn Vũ Tâm nhỏ như muỗi, nàng chậm rãi nhìn lên, thấy vẻ mặt Sở Hành Vân bình tĩnh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng lúc đó lại có cảm giác thất lạc.
-Chúng ta sẽ đi nơi nào?
Sở Hành Vân cũng không để ý tới vẻ mặt biến hóa của Càn Vũ Tâm, lên tiếng hỏi.
-Túy Tiên lâu.
Càn Vũ Tâm nhanh chóng bình phục lại tâm tình, quay về Sở Hành Vân đáp.
-Túy tiên lâu ở trng ương Tôn Võ Thành, lâu cao chín tầng, diện tích rộng lớn, khá nổi danh ở Tôn Võ Thành, chỉ cần có thể nộp đầy đủ linh thạch, bất luận người nều đều có thể vào được Túy tiên lâu, hưởng thụ ưu đãi tốt nhất.
-Bên tỏng Tôn Võ Thành, thế gia vô số, lấy Diệp gia dẫn đầu, túy tiên lâu chính là thuộc Diệp gia, mặc dù là hoàng tộc đến, đều muốn khiêm nhường ba phần, sau khi chúng ta tiến vào túy tiên lâu, liền có thể nghỉ tạm.
Càn Vũ Tâm giải thích, vừa nói chuyện, nàng vừa thay đổi phương hướng, mang theo Sở Hành Vân đi đến túy tiên lâu.
Nàng nói:
-Bởi vì ta, Tôn Võ Thành hiện tại, đã bị phong tỏa, ngay cả ngoài thành cũng như vậy, con muỗi cung không lọt, nhưng cổ ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chúng ta vào đây, ngược lại có thể tránh né không ít nguy hiểm.
-Dù sao, lần phong tỏa thành này, liền cả cường giả âm dương cảnh cũng tham dự vào, lấy thực lực của hai người chúng ta, căn bản không thể đột phát vòng vây, chỉ có thể thạm thời tránh né..
-Cường giả âm dương cảnh>
Vừa nghe thấy những chữ này, ánh mắt Sở Hành Vân đọng lại, Tôn Võ Thành lại xuất hiện càng giả âm dương cảnh, hơn nữa, việc Tôn Võ Thành náo loạn còn liên quan đến cường giả âm dương cảnh.
Thấy vẻ mặt Sở Hành Vân phát sinh biến hóa, thanh âm Càn Vũ Tâm hạ thấp xuống, nói:
-Mọi người đều biết, phía trên địa linh là thiên linh, muốn lên một bước là độ khó vô cùng lớn, hơi bất cẩn một chút, liền có thể tự dẫn hỏa thiêu người, mà người thiên linh cảnh, sau khi hưởng thụ vô số tài nguyên, không ngừng cảm nhận thiên địa, cuối cùng sẽ nắm lấy cơ hội đột phá vào âm dương cảnh.
-Nếu nói như ĐỊa linh nhập thiên linh, tỉ lệ là một phần ngàn, như vậy thiên linh nhập âm dương, chính là một phần van, cho dù bên trong Bắc Hoang Vực, cường giả âm dương cảnh cũng coi là cao cao tại thượng, vẫy tay một cái, liền có thể khống chế sinh tử vô số người.
-Vì lẽ đó, chúng ta nhất định phải dấu đi thân phận, tuyệt không thể tiết lộ ra!
Nói xong lời nói cuối cùng, Càn Vũ Tâm đột nhiên nhìn về phía Sở Hành Vân, lời nói dặn dò.
Đối với người bình thường mà nói, cường giả âm dương cảnh tồn tại, chỉ là trong truyền thuyết, hư vô mờ ảo.
Càn Vũ Tâm nói lời này, nguyên nhân chính là, để Sở Hành Vân biến cường giả âm dương cảnh khủng bố, cho thấy thế cục nguy hiểm hiện tại!.