Trên gương mặt Dạ Thiên Hàn, vốn là tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi, nhưng nàng cảm nhận được dưới bụng có sinh mệnh yếu ớt, một nụ cười từ tận thâm tâm phát ra.
-Lần này có thể giấu diếm được sư tôn, thực là mạo hiểm, nhưng lần sau, chỉ sợ khó càng thêm khó.
Bỗng hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Phải biết rằng, tu vi của Dạ Tuyết Thường, đã đạt đến võ hoàng, ngộ ra thiên địa chân lý, biết sinh tử, chỉ cần có một chút gợn sóng sinh mệnh, nàng đều có thể cảm nhận được.
Lần này, sự chú ý của Dạ Tuyết Thường, đều tập trung trên người Thủy Lưu Hương, nên vì lẽ đó, Dạ Thiên Hàn vận dụng bí pháp, đem sự sống trong bụng che giấu, mới có thể tránh được một kiếp.
Theo sinh mệnh trong bụng càng lớn lên, bụng dưới càng nhô cao, chung quy vẫn sẽ bị Dạ Tuyết Thường phát hiện, căn bản không thể ẩn dấu.
-Xem ra, chỉ có thể trước lúc bị bại lộ, nên rời khỏi Cửu Hàn cung.
Vẻ mặt Dạ Thiên Hàn đầy u sầu, nhưng, nàng không có vì thế mà từ bỏ, ngọc thủ không ngừng vuốt bụng, thần thái càng thêm kiên định.
Chỉ là, thời điểm nàng làm ra động tác đó, phía sau nàng, nơi cửa lớn bỗng nhiên có một vầng sáng tử hắc hiện ra.
Mà bên trong vầng sáng này, lại có một giọng nói khô héo, vang ra:
-Ngươi cho rằng rời khỏi Cửu Hàn Cung, ta sẽ không tìm được người?
Hồi hộp!
Nghe được tiếng nói này, thân thể Dạ Thiên Hàn run rẩy, đôi mắt đột nhiên co rút lại, nhưng rất nhanh, trên người nàng có linh lực dâng trào cuồn cuộn, nhằm phía trước, định lao đi.
-Hữu dụng không?
Nhìn thấy hành động của Dạ Thiên Hàn, khuôn mặt kia chỉ cười lạnh.
Sau đó, vầng sáng tử hắc run lên một bàn tay bằng băng ngưng tụ lại, xuất hiện trong hư không, đi xuống, ép đến phía Dạ Thiên Hàn.
Tốc độ của cự chưởng này, không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm, nhưng phảng phất như nó ẩn chứa loại thiên địa quy tắc nào đó, dù Dạ Thiên Hàn chạy chốn như thế nào, vẫn không thể thoát khỏi.
Trong nhất thời, thanh âm ầm ầm vang lên, cự chưởng đề xuống, tóm lấy cả người Dạ Thiên Hàn, phía trước cự chưởng hiện ra một bóng người, đang lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Hàn.
Bóng ngời lọm khọm này, chính là Dạ Tuyệt Thường.
Nhưng thấy trên mặt nàng không chút biểu tình, chân đạp hư không, từng bước đến gần Dạ Thiên Hàn, thời gian nàng đến trước mặt Dạ Thiên Hàn, chậm chậm ruỗi tay ra, bàn tay mở, quả thực rất giống bộ xương, tất cả đều có khí tức âm lãnh đáng sợ.
-Sư tôn, không được!
Dạ Thiên Hàn hô to, thân thể muốn thoát khỏi ràng buộc, nhưng đứng trước mặt nàng là cường giả võ hoàng, nàng chỉ có tu vi âm dương cảng, làm sao có thể tránh thoát.
Dạ Thiên Hàn đưa bàn tay kề sát bụng Dạ Thiên Hàn, sóng sinh mệnh bên trong truyền đến, để khuôn mặt nàng trở nên âm trầm thêm mấy phần, từng chữ như băng phun ra:
-Đứa nhỏ này, là ai?
Sau khi Dạ Thiên Hàn xuất quan, Dạ Thiên Hàn luôn chú ý tới, thần thái rất quái dị giống như đang ẩn dấu cái gì, vốn Dạ Tuyết Thường không muốn để ý tới, nhưng dần dần thành hiếu kỳ.
Cho nên, nàng để lại một tia thần thức ở trên người Dạ Thiên Hàn, muốn tìm rõ thực hư, chỉ là nàng không hề nghĩ tới, việc Dạ Thiên Hàn ẩn dấu, lại kinh thiên động địa như vậy.
Nàng lại mang thai!
Khí tức âm lãnh, từ trên người Dạ Tuyết Thường mở ra, lấy nàng làm trung tâm, tất cả mọi vật đều hóa thành băng sương, đâm nhói Dạ Thiên Hàn, nhưng nàng cắn răn, không muốn lên tiếng..
Dạ Thiên Hàn là thánh nữ Cửu hàn cung, nàng biết rõ ràng, môn quy của Cửu hàn cung, nghiêm cấm đệ tử sinh lòng yêu thương, càng không thể ở cùng người khác, nếu làm trái, phải chết.
Việc mang thai, chính là vi phạm môn quy cực lớn
Một khi Dạ Thiên Hàn đem việc ở Cổ tinh bí cảnh nói ra, Sở Hành Vân, chắc chắn phải chết, ngay cả người có quan hệ với Sở Hành Vân, cũng chỉ có một con đường chết.
Thử hỏi xem, Dạ Thiên Hàn làm sao có thể nói ra Sở Hành Vân chứ!
-Ngươi cho rằng không nói lời nào, ta liền không có cách nào bắt ngươi nói ra?
Sắc mặt Dạ Tuyết Thường khó coi đến cực điểm, nàng nắm bàn tay thật chặt, đột nhiên, bên trong năm ngón tay, hàn quang chảy ra, giống như năm cái ngân châm, đâm vào linh hải Dạ Thiên Hàn.
-Aaaaaa….
Hâu như đồng thời, một tiếng kêu cực kỳ thê lương từ trong miệng Dạ Thiên Hàn truyền ra, thân thể của nàng run rẩy kịch liệt, da thịt bóng loáng, từng tầng băng sương mỏng hiện ra.
-Ngươi là đồ nhi của ta, thánh nữ Cửu hàn cung, nhưng làm ra việc đại nghịch bất đạo như ậy, thực sự quá ngu xuẩn, hiện tại, ngươi lập tức nói phụ thân đứa trẻ là ai, ta sẽ tha cho ngươi.
Bàn tay Dạ Tuyết Thường nắm thật chặt, khoảnh khắc này, linh hải của Dạ Thiên Hàn như bị đông cứng thành tượng băng, kinh mạch toàn thân cũng ngưng trệ, sương lạnh thấu da thịt, hầu như đem nàng bức điên.
-Sư tôn, là ta sai, ngươi muốn trừng phạt đồ nhi, đồ nhi không có dị nghị gì, nhưng, hài tử cùng hắn, đều là người vô tội….
Đùng!
Lời còn chưa hết, bàn tay của Dạ Tuyết Thường áp trên người Dạ Thiên Hàn, trực tiếp đánh bay nàng, đập vào trên trụ đá.
-Cái nghịch đồ này, sau khi xúc phạm đến môn quy, lại còn muốn bao che người khác, ngươi cho rằng, ta không dám giết ngươi!
Dạ Tuyết Thương Giận dữ, một bước liền đến trước mặt Dạ Thiên Hàn, nắm lấy cổ nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng yết hầu.
Thế nhưng, Dạ Thiên Hàn vẫn như trước, chưa từng nói ra tên của Sở Hành Vân, nàng không dám nhìn thẳng mặt Dạ Tuyết Thường, hay tay bảo vệ bụng dưới, thập giọng nói:
-Sư tôn, hài tử vô tội,…
-Câm miệng!
Dạ Tuyết Thường tức giận đến cực điểm, tay vung lên một cái, Dạ Thiên Hàn bay giữa không tủng, chưởng ảnh hóa trảo, liền muốn đem mổ bụng cái nghịch đồ này, quét sạch vết bẩn Cửu hàn cung.
Nhưng mà, đến mức độ như vậy, Dạ Thiên Hàn vẫn không có lên tiếng, thậm chí hai mắt đều khép kín, phảng phất như đang chờ đợi tử vong, hai tay khẽ vuốt bụng, nôi khóe mắt, có một giọt nước mắt lăn xuống.
-Nghịch đồ, thực sự là nghịch đồ!
Thân thể Dạ Tuyết Thường run lên, nàng nhìn chằm chằm Dạ Thiên Hàn, cuối cùng, thu hồi bàn tay lại, hàn ý tản ra, làm cho Dạ Thiên Hàn hơi nghi hoặc, mở hai mắt ra.
Trong tầm mắt nàng lúc này, có một vần sát quỷ bí, vầng sáng như gương, bên trong còn có một vực thẳm, càng đi đên cuối cùng, càng hắc ám, khiên người ta không tự chủ được mà có cảm giác sợ hãi.
-Ngươi cũng biết, đây là nơi nào?
Thanh âm Dạ Tuyết Thường vang lên, căn bản không nhìn Dạ Thiên Hàn một chút.
-Đồ nhi biết !
Dạ Thiên Hàn gật đầu, thanh âm run rẩy:
-Nơi đây tên là Tuyệt Hàn cổ ngục, là tử địa ở cực bắc, mấy ngàn năm qua, phàm là người tiến đến đây, thân thể phải chịu gió lạnh cắn xé, Linh hải, sẽ bị băng sương ăn mòn, ngay cả linh hồn, cũng bị cầm cố vĩnh hằng, đến cuối cùng, sẽ chết đi cực kỳ thống khổ.
-Nếu ngươi biết, cũng phải hiểu ý của ta rồi chứ?
Dạ Tuyết Thường chưa từng nhìn Dạ Thiên Hàn một chút, hai con mắt trở nên âm trầm, thần thái vô tình.
Nàng nói:
-nếu như ngươi nói phụ thân của đứa trẻ này là ai, ta có thể để ngươi sinh ra hài tử này, đồng thời không động đến tính mạng của ngươi, ngược lại, nếu ngươi tiếp tục chấp mê bất ngộ, ngươi liền mang theo con của ngươi, cùng với ý nghĩ ngu xuẩn này, sống bên trong Tuyệt hàn cổ ngục.
-Phàm là người chế trong Tuyệt hàn cổ ngục, linh hồn sẽ bị đóng băng lại, không cách nào luân hồi, ngươi cần gì phải vì một tên nam tử, mà phí một đời.
Dạ Tuyết Thường chỉ muốn biết, phụ thân của hài tử là ai, nhưng ngay khi nàng nói xong lời này, thân thể Dạ Thiên Hàn chuyển động, không có mở miệng, bước lên phía trước, hướng phía Tuyệt Hàn Cổ ngục đi đến.
-Ngươi dám!
Dạ Tuyết Thường xoay người, hướng về phía Dạ Thiên Hàn hét lớn:
-Nếu như ngươi bước vào Tuyệt hàn cổ ngục nửa bước, ngày sau, không còn là dệ tử của Dạ Tuyết Thường ta nữa.
Lạc Cạch!
Nghe được lời ấy của Dạ Tuyết Thường, Dạ Thiên Hàn liền ngừng lại, thấy cảnh này, trong lòng Dạ Tuyết Thường cười gằn, vừa muốn nói tiếp, lại nhìn thấy Dạ Thiên Hàn quỳ hai đầu gối xuống.
-Thiên Hàn bất hiếu, không thể làm tận trách, sư tôn làm tất cả vì ta, Thiên Hàn sẽ khắc ghi vào trong lòng, kiếp sau, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho người.
Nói xong, nàng dập đầu xuống
Bộp Bộp Bộp
Liên tục ba cái dập đầu, lúc này Dạ Thiên Hàn mới chậm rãi đứng dậy.
Chỉ thấy nàng nhìn Dạ Tuyết Thường một chút, đi đến thẳng vào trong Tuyệt hàn cổ ngục, cũng không quay đầu lại.
Dạ Thiên Hàn, khấu 3 khấu tạ ân sư, nguyện bước vào Tuyệt Hàn cổ ngục, đổi lấy an bình cho Sở Hành Vân.