Nhìn bóng lưng hoang mang của trung niên tử y, đoàn người sinh ra nghi hoặc, trung niên này, là trưởng lão Đoàn gia, tu vi đã đạt đến thiên linh tầng ba, cũng coi như là nhân vật có máu mặt.
Nhưng mà, hắn lại làm theo yêu cầu hoang đường của thanh niên áo đen, điều này có chút không hợp tình hợp lý.
-Đối mặt với Vân thúc, ngươi còn có thần thái thong dong như vậy, xem ra ngươi cũng là cường giả thiên linh cảnh.
Một tiếng nói từ trong miệng Đoạn Phong truyền ra, hắn cảm thấy Sở Hành Vân tu vi cũng là thiên linh cảnh, hơn nữa có thể cao hơn một bậc vưới trung niên tử y, cho nên mới có thể sai khiến trung niên tử y.
Bất quá, nụ cười trên mặt hắn càng nồng, tự cho là mình đúng:
-Ta chưa bao giờ gặp ngươi, có thể thấy được ngươi không phải người năm gia tộc lớn, vậy chứng tỏ ngươi cũng chỉ là một tên tán tu, muốn nương nờ Tinh Thần Cổ Tông, kiếm lấy địa vị cùng quyền thế.
-Ngươi rất trẻ, thiên phú không kém, nếu đổi thành người khác, nói không chừng có thể khoan dùng cho hành động của ngươi, nhưng cha mẹ ta cực kỳ cưng chiều ta, ngươi trêu chọc ta, kết cục chỉ có một con đường chết, hơn nữa sẽ rất khó coi!
-Thật sao?
Sở Hành Vân không thể ý chút nào đến hắn, để đám người cả kinh, lúc này, càng nhiều người tụ tập quanh đây, trong đó có một ít người nhận ra thân phận Sở Hành Vân, sau khi ngạc nhiên cũng không lên tiếng vạch trần, mà cười trên sự đau khổ của Đoạn Phong.
Cũng không lâu sau, nơi xa xa có uy thế kéo tới, đoàn người ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người xẹt nhanh tới, ở vị trí đầu não, là một đôi nam nữ, trên người có một khí tức hùng hồn, trực tiếp hạ xuống trước mặt Sở Hành Vân.
-Xin chào hai vị Thành chủ!
Hai người này vừa đáp xuống đất, đám người khom người xuống, hiển nhiên, hai người này chính là Đoạn Vân Thanh cùng Âm Nhu Âm, chủ nhân cổ thành, là cha mẹ ruột của Đoạn Phong.
-Cha, mẹ, rốt cục các ngươi đã đến rồi.
Đoạn Phong mặc dù bị nhốt lại, thân thể không cách nào nhúc nhích, nhưng đầu hơi vung lên, lúc nói chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Hành Vân, tư thái ngông cuồng tự đại.
Chỉ là, Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm cũng không có đáp lại, thậm chí không liếc mắt một chút, ánh mắt nhìn tới Sở Hành Vân, sắc mặt trầm xuống, trở nên cực kỳ khó coi.
Tùy tùng phía sau, đều là cao tầng trong gia tộc, nam tử trung niên cũng ở trong hàng ngũ đó, bọn họ đều biết thân phận Sở Hành Vân, không dám động, không dám nói, trái tim run rẩy kịch liệt.
-Thành chủ Tụ Tinh Thành, Đoạn Vân Thanh kính chào các chủ.
-Thành chủ Huyền Tinh Thành, Âm nhu Âm gặp qua các chủ.
Nhưng thấy Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm tiến lên một bước, sống lưng cúi xuống, quay về phía Sở Hành Vân cúi thấp người xuống, âm phát ra, mặc dù không to, nhưng truyền rõ ràng đến trong tay mọi người, để hư không trở nên tĩnh mịch.
Hai đại thành chủ, lại chủ động hành lễ với Sở Hành Vân, còn gọi hắn là Các chủ?
Phải biết rằng, vô số người bị trục xuất đến vùng đất bị vứt bỏ, Tinh Thần Cổ Tông liền do Vạn Kiếm Các quản lý, có thể tự xưng là các chủ chỉ có Sở Hành Vân.
Trong lòng đoàn người, không hẹn mà cũng hiện ra một ý nghĩ này, khoảnh khắc này, mặt bọn họ trở nên trắng bệch, lập tức quỳ gối trên mặt đất, cao giọng nói:
-Xin chào các chủ!
Thanh âm to lớn, chấn động đến mức mà làm đầu óc Đoạn Phong trống rỗng, ánh mắt dừng trên người Sở Hành Vân, nhưng chỉ còn lại kinh ngạc cùng sợ hãi, người mà hắn vừa trào phúng, lại chính là các chủ Vạn Kiếm Các?
-Đoạn Vân Thanh, vừa nãy, Đoạn Phong có chỉ tay vào ta nói, muốn lưu lại mệnh chó của ta, để hảo hảo dằn vặt một phen, không biết ngươi có suy nghĩ gì?
Sở Hành Vân nhìn về phía Đoạn Vân Thanh, ánh mắt sắc bén, càng để Đoạn Vân Thanh không muốn nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu,
Thân là thành chủ Tụ Tinh thành, Đoạn Vân Thanh không xa lạ gì với Sở Hành Vân, biết rõ người này đáng sợ, thân phận của Đoạn Vân Thanh mặc dù không yếu, là người đứn đầu một tành, là tinh anh của Đoàn gia, có hy vọng kế thừa vị trí gia chủ Đoạn gia, nhưng so với Sở Hành Vân, chỉ thấp kém như giun dế.
-Đoạn Phong còn trẻ, không hiểu được lễ nghi, mong các chủ bao dùng, tác chắc chắn sẽ quản giáo hắn tốt.
Không đợi Đoạn Vân Thanh lên tiếng, Âu Nhu Âm đã chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếng nói tràn đầy nịnh nọt.
-Ta nói chuyện với ngươi?
Sở Hành Vân quét mắt nhìn Âu Âm Nhu, tiếng nói lạnh lẽo, để Âu Nhu Âm có cảm giác rơi vào hầm băng, thân thể Đoạn Vân Thanh run rẩy, nói:
-Xin hỏi, Các chủ muốn xử lý Đoạn Phong như thế nào?
-Bây giờ chính là thời khắc quan trọng của thú triều, khắp trong ngoài Thánh tinh thành, đều là hỗn loạn, đoạn phong không chỉ có không ra ngăn cản Thú triều, còn ở trong thành hoành hành bá đạo, tùy ý chà đạp lên tính mạnh của người khác, hành động như thế, lẽ ra nên xử tử tại chỗ.
Sở Hành Vân bình tĩnh nói ra, một lời hạ xuống như sấm sét, rung động nội tâm Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm, Sở Hành Vân muốn giết Đoạn Phong?
-Hai người các ngươi, thân là người đứng đầu một thành, đối với thú triều, càng rõ ràng, nhưng bỏ mặc Đoạn Phong hoành hành bá đạo, thậm chí còn cổ vũ tính tình thô bạo của hắn, từ bây giờ, chức thành chủ của các ngươi cũng bị tước đoạt.
Sở Hành Vân lên tiếng lần thú hai, để không gian vốn đang tĩnh mịch, thoáng chốc trở nên uy nghiêm.
Sở Hành Vân, không chỉ có phán Đoạn Phong tội chết, còn muốn cắt chức thành chủ Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu âm.
-Tính tình Lạc Vân, quả nhiên như lời đồn, bá đạo, ác liệt, xem thường cường quyền, vừa mở miệng ra, liền truyền ra mệnh lệnh hung hăng như vậy.
Trong đám người, có người đã sớm nhận ra Sở Hành Vân, nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, hành động của Sở Hành Vân, lại ác liệt như vậy, không nhìn Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm, càng không xem mặt Đoàn gia cùng Âu gia.
-Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm, nhiều lần giúp Đoạn Phong kiêu ngạo, coi như Đoạn Phong giết người, bọn họ cũng không truy cứu, kết cục này, chính là bọn họ gio gió gặt bão.
-Vương khí trường tiên trong tay Đoạn Phong, từ lâu đã lấy đi tính mạng nhiều người, bị Các chủ phán tội chết, cũng là chết chưa hết tội.
Tiếng nghị luận ầm ĩ vang ra, tuy đoàn người kinh ngạc với mệnh lệnh của Sở Hành Vân, nhưng hoàn toàn đồng ý, chỉ có đám người gia tộc kia mới khó coi, khúm núm lui về sau.
-Tụ Tinh Thành cùng Huyền Tinh Thành, từ trước đến giờ đều do Đoàn gia cùng Âu gia chưởng khống, chúng ta là thành chủ, cũng là do gia tộc trao tặng, được tất cả mọi người tán thành.
Âu Âm Nhu nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, nói ra từng chữ:
-Các chủ ngươi cứng rắn chưởng khống 18 cổ thành, một lời hạ xuống, liền muốn cướp đoạt chức thành chủ của ta cùng phu quân, tựa hồ có chút quá phận.
-Ngươi đang uy hiếp ta?
Sở Hành Vân cảm giác được Âu Nhu Âm hung hăng, tròng mắt không chút rung động nào, lộ ra một ít hàn ý, lời ấy của Âu Nhu Âm, rõ ràng là muốn cậy vào Đoàn gia cùng Âu gia.
-Tiểu nữ không dá, chỉ là sốt ruột cứu nhi tử mà thôi.
Ngữ điệu Âu Nhu Âm hòa hoãn một chút, nhưng tư thái vẫn mạnh mẽ như trước, điều này làm Sở Hành Vân cười lạnh, lắc đầu, ngôn ngữ châm biếm:
-Thượng bất chính hạ tất loạn, hành động của ngươi, cũng không phải cứu Đoạn Phong, mà là đem hắn đẩy vào Thâm uyên.
-Còn nữa, ta là các chủ Vạn Kiếm Các, càng là chưởng khống 18 cổ thành, ta muốn tước đoạt chức vị hai người, ai có thể cản ta, ai dám cản!