18 cổ thành hiện tại, đều lệ thuộc vào Vạn Kiếm Các, Sở Hành Vân là các chủ Vạn Kiếm Các, lời hắn nói như thánh chỉ, bất luận người nào cũng không được cãi, bằng không, chính là đối địch với hắn, là địch với cả Vạn Kiếm Các.
Huống chi, Đoạn Vân Thanh cùng Âm Nhu Vân dùng túng Đoạn Phong, voi mạng người như cỏ rác, chỉ cần điểm này, bọn họ liền không có tư cách giữ lại vị trí Thành chủ,
-Lạc Vân, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ, quản lý Vạn Kiếm Các cùng Tinh Thần Cổ Tông, mặc dù có thể trấn áp 18 cổ thành, cũng là nhờ Vũ Tĩnh Huyết giúp đỡ hết sức, sự tồn tại của ngươi, không ai tán thành, Đoàn gia cùng Âu gia càng xem thường ngươi, vậy mà ngươi còn dám xưng là các chủ Vạn Kiếm Các, tùy ý thẩm phán sinh tử của chúng ta, thực sự là buồn cười chết mất!
Rốt cục Đoạn Phong không nhịn được nữa, chửi ầm lên một tiếng, khiến sắc mặt Đoạn Vân Thanh trắng bệch, quát lên:
-Phong nhi, không được ăn nói linh tinh.
-Ta không có ăn nói linh tinh.
Tư thái Sở Hành Vân thẩm phán Đoạn Phong, đã sớm làm hắn tức điên lên, hiện tại làm sao có thể nghe theo lời Đoạn Vân Thanh nữa, nổi giận mắng:
-Một tiểu tử không đến 20 tuổi, bởi vì kỳ ngộ, tu vi tăng lên nhiều lần, càng bời vì thủ đoạn, may mắ quản ý Vạn Kiếm Các cùng Tinh Thần Cổ Tông, về căn bản, chỉ là một đứa con hoang thấp hèn.
Đoạn Vân Thanh tức giận quát lớn, để Đoạn phong không nói nữa, lúc hắn phẫn nộ, đã thấy gương mặt Sở Hành Vân lạnh lẽo, hai mắt đã hiện lên sát ý.
-Phu quân, Phong nhi nói tuy rằng có chút thô tục, nhưng không phải là giả dối?
Lúc này, Âm Nhu Âm kéo tay Đoạn Vân Thanh, nói nhẹ bên tay hắn, hai con ngươi nhìn Sở Hành Vân lạnh lùng.
Nàng nói:
-Tinh Thần Cổ Tông phân hóa thành gia tộc, lấy gia tộc quản lý 18 cổ thành, quy định này, truyền thừa nghìn năm, há có thể vì một tên Sở Hành Vân, liền tùy ý thay đổi, tuy Phong nhi thô bạo một chút, nhưng dù sao cũng là thiên tài của gia tộc, thậm chí có cơ hội xung kích âm dương cảnh, giết mấy người thì có sao?
-Cái tên Lạc Vân này, may mắn quản lý Vạn Kiếm Các cùng Tinh Thần Cổ Tông, nên rụt cổ trong tông môn, nhưng không ngờ, hắn nhất định phải chấp chưởng quyển lực to lớn, còn vọng tưởng dùng một câu nói liền tước chức thành chủ của ngươi và ta, thực sự là buồn cười đến cực điểm.
Âu Nhu Âm rất bất mãn với Sở Hành Vân, đối với lời của Đoạn Phong vừa nãy, nàng cũng không có ý tứ trách mắng, còn cảm thấy Đoạn Phong nói có lý, một đứa con hoang mà thôi, coi như quật khởi, cũng không có tư các tỏa sáng.
-Thế nhưng…
Đoạn Vân Thanh cau mày, có chút kiêng kuj, lại bị Âu Nhu Âm cắt ngang, trầm giọng nói:
-Lạc Vân đã ở trước mọi người tuyên bố Phong nhi tội chết, nếu như chúng ta không ra tay, Phong nhi chắc chắn phải chết, lẽ nào ngươi muốn nhìn Phong nhi tử vong?
Con ngươi Đoạn Vân Thanh chìm xuống, dừng một chút, thần thái từ từ trở nên lạnh lùng, trả lời:
-Chúng ta phải làm sao?
-Ngươi và ta nắm lấy cơ hội ,đồng thời ra tay, mạnh mẽ cứu đi Phong nhi, ngươi và ta đều là người đứng đầu một thành, Lạc Vân sẽ không dám ra tay tàn nhẫn, chỉ cần cứu đi Phong nhi, dựa vào nội tình Âu gia cùng Đoàn gia, Lạc Vân cũng chỉ có thể bó tay.
Âu Nhu Âm làm một bộ như nhìn thấu Sở Hành Vân, Đoạn Vân Thanh gật đầu nhẹ nhàng, khí tức thiên linh tầng chín trên người tỏa ra, hướng về phía Đoạn Phong mà tới.
-Một đám người u mê.
Linh thức Sở Hành Vân rất nhảy cảm, rất dễ nghe được đoạn đối thoại của Âu Nhu Âm cùng Đoạn Vân Thanh, hắn bước chân ra, ánh sáng hắc kiếm trùng thiên, cực kỳ óng ánh, một luồng khí tức hủy diệt bao phủ cả đám người.
-Cha,me!
cảm nhận được ánh kiếm khủng bố của Sở Hành Vân, Đoạn Phong hoảng rồi, vội vàng kêu cứu.
Âu Nhu Âm cùng Đoạn Vân Thanh nhìn nhau, trong cơ thể cũng dâng lên sát ý, thân hình lấp lóe, lập tức đánh về phía Sở Hành Vân, tinh mang tử hồng phóng thishc, hóa thành ánh sáng thiên lưu, mỗi một đạo đều lộ ra dương cương khí, hướng phía Sở Hành Vân giết đến.
-Bao che Đoạn Pong làm ác, còn trắng trơn chửi rủa ta, cuối cùng, lại dám ra tay với ta, những tội ác này, hai người các ngươi làm sao có thể trốn?
Tiếng nói Sở Hành Vân lạnh lùng, hai mắt nhìn thẳng vào Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm, càng ngày càng âm trầm,
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ rền vang liên tiếp không ngừng, tinh mang oanh kích trên người Sở Hành Vân, bụi mù cuồn cuộn, nhưng thân thể Sở Hành Vân vẫn ở đó, một bước cũng không di chuyển, thương thế đều không có.
Từng đạo minh văn, lưu chuyển khắp huyết nhục, chô mi tâm, cũng bắt đầu nhúc nhích, ánh sáng hắc kiếm trên người Sở Hành Vân lưu chuyển, như một vị Ma thần, chỉ một chút liền để không gian cứng ngắc.
-Thân thể thật cường hãn!
Đoàn người la lên thất thanh, khắp nơi kinh ngạc, gắt gao nhìn tình cảnh này, lúc này bọn họ mới biết, thực lực Sở Hành Vân, mạnh mẽ đến cỡ nào, có thể khôn nhìn người thiên linh tầng 9 tấn công,
-Ta ngăn Lạc Vân, ngươi cứu Phong nhi trước.
Đoạn Vân Thanh rống to, trong tay xuất hiện một thanh vương khi hình búa, không nói lời nào, bổ thẳng đến Sở Hành Vân.
-Ngươi cũng có tư cách này?
Sở Hành Vân phun ra một tiếng nói, hắn chậm rãi giơ tay lên cao, kiếm chỉ đâm ra, ánh kiếm đáng sợ đâm vào hai mắt Đoạn Vân Thanh, cho hắn một loại cảm giác đáng sợ, muốn tránh cũng không được.
Kiếm chỉ hạ xuống, ánh kiếm đâm vào thân thể Đoạn Vân Thanh, đem linh hải hắn xuyên thủng, một tia máu phun ra, nhộm đỏ thân thể hắn.
-Không….
Đoạn Vân Thanh hét thảm lên không ngừng, linh hải tan nát, hết thảy mọi tu vi của hắn, đều thành mây khói, biến thành một phế nhân, đả kích như vậy làm sao hắn có thể chịu được.
-Tự làm bậy không hể sống.
Sở Hành Vân căn bản không nhìn Đoạn Vân Tanh, hắn đã cho Đoạn Vân Thanh cơ hội, nhưng đôi phương không có quý trjng, ngược lại càng lún sâu, lúc trước hắn bao che Đoan Phong, nên nghĩ đến kết quả như thế.
-Phu quân!
Cách đó không xa, sắc mặt Âu Nhu Âm trở nên trắng xám, nàng không nghĩ tới là Sở Hành Vân lại dám ra tay, một chỉ phế bỏ tu vi của Đoạn Vân Thanh, điều này làm cho tâm thần nàng run rẩy, trong lúc nhất thời quên cả ra tay.
Vù một tiếng!
Thời khắc này, Sở Hành Vân xuất hiện trước mặt Âu Nhu Âm, kiếm chỉ lại điểm ra, dễ dàng dập tắt đi tinh mang tử hồng, lại đem linh hải Âu Nhu Âm xuyên thủng, máu tương nhỏ xuống, nhuộm đỏ miếng đất lớn.
-Đoạn Vân Thanh, Âu Nhu Âm, tội hai người, tuy nặng, nhưng không đáng chết, bắt đầu từ hôm nay, liền quỳ xuống bảy ngày, lúc này người nào dám ra tay cứu giúp, ta sẽ không ta!
Sở Hành Vân khẽ quát một tiếng, tiếng nói chen lẫn linh lực, truyền vang đến các nơi trong Thánh tinh thành, khiến tâm thần người ta chấn động, bọn họ biết, Sở Hành Vân lập uy ở đây, chứng tỏ oai phong các chủ, muốn kinh sợ các gia tộc.
Lời này nói xong, ánh mắt Sở Hành Vân rời đi, nhìn về phía Đoạn Phong, đã thấy thân thể Đoạn Phong đều run rẩy, quay người lại, liều mạnh chạy chốn, trong miệng hô lớn:
-Người đâu, lập tức ngăn Lạc Vân lại!
Nhìn thấy cảnh này, Sở Hành Vân không có lập tức ra tay, mà nhìn về phía Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm, lắc đầu mang vài phần đáng thương:
-Hai người các ngươi bị thương nặng, nhưng Đoạn Phong liều mạng lại chỉ nghĩ đến tính mạng của mình, đây chính là hảo nhi tử của các ngươi?