Cử động của Đoạn Phong, quả thực vô tình, khiến đoàn người đều âm trầm, trong miệng phát ra tiếng xem thường, mà Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm tỏ vẻ suy yếu, ngơ ngác quỳ xuống, không nói gì.
Kết quả này đã chắc chắn, hai bọn họ không nói một lời.
Sở Hành Vân cũng không tiếp tục truy sát Đoạn Phong, tầm mắt rời đi, ánh mắt nhìn phía trước nói:
-Thú triều còn chưa rút đi, các ngươi còn không mau tản đi?
ầm!
một ánh kiếm ác liệt bộc phát ra, chấn động lòng người, đoàn người không dám ở nơi này lâu, sau khi nhìn Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm, thân hình di chuyển, cấp tốc rời đi.
Thấy thế, Sở Hành Vân cũng không ở lâu, bước chân nhẹ nhàng, hướng đi đến đình viện.
Tuy hắn đã rời đi, nhưng Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm vẫn quỳ ở đó, bởi vì vừa giao chiến, mặt đât nứt ra từng vết như mạng nhiên, linh lực tích tụ, không người nào dám to gan bước lại gần.
Mà sự việc phát sinh ở nơi này, cũng theo đoàn người tản đi, truyền khắp cả thánh tinh thành, trong khoảnh khắc này, các nơi trong thành trì đều có tiếng nghị luận, hoặc là cảm thán, hoặc là kinh ngạc, cũng là khen tăng, để Thánh tinh thành ồn ào dị thường.
Đương nhiên, đối với tứ đại gia tộc mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt, đặc biệt là Đoàn gia cùng Âu gia.
Đối với việc ở ngoại giới, Sở Hành Vân chưa bao giờ để ý tới, thời gian không lâu sau, hắn trở về đình viện, vừa bước vào trong đó, nhìn thấy Liễu Mộng Yên đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, thấy hắn trở về, khóe miệng hơi nở nụ cười.
-Mẹ
Sở Hành Vân đi vào phòng khách, quay về Liễu Mộng Yên hành lễ, trong mặt hiện lên vể nghi hoặc, đêm nay sẽ tổ chức đại hội gia tộc ở Vạn tinh lâu, Liễu Mộng Yên là gia chủ họ Liễu, tự nhiên sẽ bận nhiều việc, vì sao đi tới nơi này?
Liễu Mộng Yên nhìn thấy Sở Hành Vân, lên tiếng nói:
-Sự tình phát sinh vừa nãy, ta đều biết.
-Hả?
Sở Hành Vân sửng sốt một chút, bất quá, hắn không có hỏi, đợi Liễu Mộng Yên nói:
Chỉ thấy Liễu Mộng Yên đứng lên, hai con mắt nhìn Sở Hành Vân chăm chú, tiếp tụ nói:
-Đoạn Phong coi rẻ tính mạng người, xác thực quá đnág, mà Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm thân là cha mẹ, nhiều lần bao che Đoạn Phong, hành động quá đáng, nên gặp trừng phạt, ngươi nắm lấy cơ hội này, ra tay trừng phap, do đó làm nên oai phong Các chủ, đúng là một mũi tên hạ hai con chim.
-Chỉ là, lấy thận phận của ngươi bây giờ, đừng nói là một mũi tên hạ hai con chim, cho dù là hạ ba con chim, đều có thể là liều lĩnh.
Nghe được lời Liễu Mộng Yên, Sở Hành Vân nhíu lông mày lại, hắn cảm giác được lời Liễu Mộng Yên mang thâm ý, ngưng tiếng hỏi:
-Mẹ, lời của người có ý gì?
Liễu Mộng Yên ngửa đầu lên nhìn về phía hư không, nơi mà ánh sáng chiếu ra, làm cho nàng lộ ra cảm giác cơ trí, lẩm bẩm nói:
-Nếu ngươi là một tên võ giả bình thường, hành động ngày hôm nay, có thể nói là kinh diễm, đủ để làm Thánh tinh thành cuốn lên một hồi phong bạo, thay đổi cách cục chưởng khống gia tộc, nhưng ngươi giờ phút này, là đứng đầu thập bát hoàng triều cùng 18 tám cổ thành, là các chủ Vạn Kiếm Các.
-Trong tay ngươi có vô tận quyền thế, cho dù tùy ý vung bàn tay lên, đều có thể đưa tới thiên hạ chấn động, cùng lúc đó, ngươi cũng nhận trọng trách lớn lao, nhất cử nhất đọng, đều đại diện cho thập bát hoàng triều cùng 18 tám cổ thành.
-Hôm nay, người ra tay đối với Đoạn Vân Thanh cùng Âu Nhu Âm, lập xuống uy thế, chèn ép kiêu ngạo của gia tộc ,đưa tới vô số người ủng hộ, nhưng người quân vương thì cần gì phải tự mình ra tay, chỉ là một chữ, đã đủ lập xuống uy thế.
Liễu Mộng Yên chậm rãi mở miệng, đem những gì mình cảm ngộ truyền cho Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân lặng lẽ, trong con ngươi có tinh mang lấp lóe, giống như nhận ra gì đó.
-Vân nhi, thiên phú tu luyện ngươi rất cao, thành tựu tương lai, càng không thể đo lường, ngươi có thể dùng tu luyện lên đỉnh ao, hành vi phóng dáng, làm tất cả việc mình muốn.
-Nhưng đối mặt với ngàn tỉ con dân, ngươi là Các chủ Vạn Kiếm Các mênh mông, người ta nhìn thấy người, không còn là một người, mà là một thành, thậm chí là toàn bộ Vạn Kiếm Các.
Lời nói của Liễu Mộng Yên bắt đầu ác liệt, có cảm giác nhắc nhở.
Ánh mắt Sở Hành Vân nhìn Liễu Mộng Yên một chút, bên trong tròng mắt phát ra tâm ý hỗn độn, thật giống như đã nắm được điểm mấu chốt, rồi lại giống như vụt mất.
Thấy thế, Liễu Mộng Yên nở nụ cười thỏa mãn, liến nói không có vì thế mà dừng lại:
-Vân nhi, ngươi mới là Các chủ, không biết đến hai chữ quyền thế cũng là việc đương nhiên, cái gọi là quyền htees, quyền đại diện cho nắm quyền, thế đại diện cho ngưng thế.
-Nắm quyền cùng ngưng thế!
Sở Hành Vân mở miệng, làm cho tâm thầng Liễu Mộng Yên ngưng lại, gật đầu nói:
-Không giống người khác, bọn họ quản lý quyền lực, ngưng tụ thanh thế.
-Vương giả, tuân theo vương đạo, chúng tâm chi đạo, quyền uy bọn họ làm khuynh thiên hạ, không gì không làm được, nhưng mặc kệ là đối với bất kì kẻ nào, để có thể lấy tình, để mọi người vui vẻ phục tùng, cam tâm làm thần.
-Người bá đạo, lấy thế đè người, lấy thế phục người, mặc dù đối mặt với trăm vạn hùng binh, đều có thể ngưng tụ khí thế bá đạo, mỗi tiếng nói cử đọng, liền giống như Thần minh chưởng khống sinh tử, coi rẻ vạn vật.
-Tuy nói hai loại này không giống nhau, nhưng đều là quyền thế, trong tay nắm quyền, trong lòng ngưng thế, mà không phải dựa vào thực lực của mình, mạnh mẽ trấn áp người kkhasc, thậm chí mạnh mẽ tru diệt người khác, đạt được mục đích trong lòng.
Nàng nói những lời này, nghe như đơn giản, nhưng cực kỳ phức tạp, nàng nhìn thấy Tinh Thần Cổ Tông mấy ngàn năm hưng suy, đồng thời trải qua hơn mười năm suy tư, mới có tổng kết vừa rồi.
Sở Hành Vân thân là các chủ Vạn Kiếm Các, quản lý thập bát hoàng triều cùng 18 tám cổ thành, sở hữu tông vực rộng lớn, sánh vai với Cửu Hàn cung, nhất định phải hiểu được con đường quyền thế,mới có thể cai quản tốt.
Mà con đường quyền thế nào, không liên quan đến thực lực, càng không liên quan đến thiên phú, cần dùng là tâm tư, lấy tâm cảm ngộ, mới có thể tìm ra con đường thích hợp với mình.
Liễu Mộng Yên nói tất cả những thứ này, chính là để dẫn dắt Sở Hành Vân chuyển đổi tâm tư, chuyển đổi thân phận, thống trị tốt, thập bát hoàng triều cùng 18 tám cổ thành, quật khởi ở Bắc Hoang Vực, trở thành thế lực to lớn nhất.
-Vân nhi, những gì nên nói, ta cũng đã nói rồi, hi vọng ngươi có thể lĩnh ngộ.
Liễu Mộng Yên nói ra những lời trong lòng, bây giờ chỉ có thể dựa vào Sở Hành Vân tự mình lĩnh ngộ mà thôi.
Sau đó, nàng khẽ rời bước đi, chỉ còn sót lại một người Sở Hành Vân, vẫn đứng tại chỗ như trước, hai con mắt ngưng thần, rơi vào trong suy tư.
Sở Hành Vân sống lại hai đời, năm giữ quãng đời từng trải ngàn năm, luyện tu luyện, hay võ học, cảm ngộ thiên đạo, đủ để hắn đứng ở Chân linh đại lục, nhưng đối với con đường Quyền thế, chưởng khống chi đạo, hắn hiếm khi tiếp xúc, càng chưa từng nghiên cứu tới.
Liễu Mộng Yên nói những lời này, chính là chỗ hắn thiếu hụt!