Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 880: Tán đồng

Chương 879: Tán đồng

Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn!

Thân thể Sở Tinh Thần cùng Liễu Mộng Yên hơi run, chuyện bọn họ lo lắng nhất, vẫn xảy ra.

Sau khi Vạn Kiếm Các cùng Tinh Thần Cổ Tông quyết chiến, tổn thận nặng nề, đang ở trạng thái hư nhược, Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn có dã tâm bừng bừng, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, chắc chắn sẽ xâm lấn quy mô lớn.

Chỉ là, bởi vì đột nhiên thú triều bạo phát, đem Vạn Kiếm Các cùng Tinh Thần Cổ Tông tách ra, làm cho hai tông môn này, không các nào tham tìm hiểu rõ ràng thực lực, nên mới không dám thực hiện.

Sau khi thú triều bị khống chế, hai tại tông môn này chắc chắn không chịu ngồi yên, lập tức phái ra cường giả, đi khắp nơi biển canh, ý đồ thu được tình báo, chuẩn bị cho các kế hoạch tiếp theo.

-thập bát hoàng triều vào giờ phút này, đang lúc kháng chiến, mà 18 cổ thành, khắp nơi là hỗn loạn, căn bản không thể ngưng tụ thành sức mạnh, bây giờ mà Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn xâm lấn, có thể nói là chó cắn áo rách!

Liễu Mộng Yên lui về sau mấy bước, bởi vì thế cuộc, làm nàng có một tia cảm giác vô lực, Sở Tinh Thần thấy thế, lập tức tiến lên đỡ nàng, nhưng sắc mặt của hắn cũng khó coi cực kỳ.

-Thú triều chưa tản đi hoàn toàn, Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn chắc chắn sẽ không mạo hiểm ra tay, cường giả bọn họ phái ra, cũng chi là tra xét mà thôi, còn Thập bát hoàng triều, tuy loạn nhưng có thể khống chế lại.

Nhìn thấy Liễu Mộng Yên như vậy, Hạ Khuynh Thành cũng an ủi.

-Có thể khống chế nhất thời, nhưng không có các nào thay đổi kết quả.

Liễu Mộng Yên cau mà, nàng ngẩng đầu nhìn Sở Hành Vân một chút, hấp tấp nói:

-Ta lập tức đem việc này báo cho Vũ Tĩnh Huyết cùng Lận tiền bối, việc này có ảnh hưởng cực lớn, tuyệt không thể qua loa.

Sau khi nói xong, Liễu Mộng Yên cùng Sở Tinh Thần cấp tốc rời khỏi đình viện, thân hình lấp lóe, liền hóa thành hai đạo lưu quang óng ánh, biến mất trong không gian.

-18 cổ thành có linh trận che chở, chống đối với thú triều, không cần lo, nhưng các gia tộc can thiệp, cùng với phong ba của việc giảng đjao, lại làm cho 18 cổ thành trở nên cực kỳ hỗn loạn, cái này chính là việc bọn họ lo lắng.

Nhìn bóng lưng Liễu Mộng Yên cùng Sở Tinh Thần rời đi, Hạ Khuynh Thành xoay người, nhìn về phía Sở Hành Vân nói.

-Có lẽ vậy.

Sở Hành Vân cũng đang nhìn hướng Liễu Mộng Yên cùng Sở Tinh Thần rời đi, tiếng nói mang theo cảm giác mệt mỏi hiếm thấy.

Việc Hạ Khuynh Thành biết được sự kiện giảng đạo, Sở Hành Vân cũng không kinh sợ.

Giờ khắc này, các nơi trong 18 cổ thành, đầy rẫy thanh âm cười nhạo và trào phúng, chuyện giảng đạo, đã truyền đi khắp nơi, làm mọi người say sưa nghị luận.

Hạ Khuynh Thành đi đến Thánh tinh thành, dọc đường đã nghe được việc nfy.

-Kỳ thực, ngươi không cần nhụt chí, đối với việc giảng đạo, ta tán thành.

Hạ Khuynh Thành chậm rãi đi đến bên cạnh Sở Hành Vân, tiếng nói nhẹ nhàng, làm cho Sở Hành Vân sửng sốt một chút, dời mắt nhìn sang.

Chỉ thấy trên mặt Hạ Khuynh Thành có một nụ cười, miệng anh đào khẽ nhếch lên, nói:

-Thân là người thống trị, nếu như muốn quản lý được con dân, phải được con dân tán thành, đồng thời biết suy nghĩ trong lòng dân, dành được thứ bọn họ ước ao, để bọn họ có thể đoàn kết với nhau, vì đều mơ ước mà phấn đấu.

-Ở trước mặt người khác, ngươi giảng đạo, không có bất kỳ lợi ích nào, đương nhiên là bọn họ xem thường, càng không để trong lòng, nhưng đối với những thanh niên mang hoài bão, nó có địa vị không thể thay thế, đồng thời nếu được họ tán thành, sẽ ngưng tụ được một luồng sức mạnh đổi mới!

Hạ Khuynh Thành nói chyện, ngọc thủ duỗi ra, nhẹ nhàng đặt lên tay phải Sở Hành Vân, bên trong cặp mắt óng ánh kia, xẹt qua từng vệt tán đồng, thậm chí còn có một tia ánh sáng mê ly.

Cho tới nay, Hạ Khuynh Thành đối với Sở Hành Vân, chỉ là kính nể, kính nể thiên phú tu luyện của Sở Hành Vân, bội phục hơn là những mưu kế Sở Hành Vân bày ra.

Dọc đường đi tới Thánh tinh thành, Hạ Khuynh Thành nghe được việc giảng đjao, từ trong miệng người khác nói ra, biết được mỗi câu nói của Sở Hành Vân.

Nàng là công chúa hoàng triều, đối với quản lý chi đạo, chưởng khống chi đạo, có nhận thức sâu sắc, người khác không hiểu cho việc Sở Hành Vân khổ tâm, nhưng nàng hiểu rất rõ.

Dọc theo đường đi, trong đầu nàng, thường vang lên ngôn ngữ lúc giảng đạo của Sở Hành Vân, trong lòng có cảm giác tán đồng mãnh liệt, còn sinh ra một loại cảm giác quái dị.

Hạ Khuynh Thành không có tận mắt đến xem Sở Hành Vân giảng đjao, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra thần thái Sở Hành Vân, hành động cùng tư thái ác liệt, càng ngày càng rõ ràng, cũng vì đó mà động lòng!

-hả?

Bỗng nhiên, Hạ Khuynh Thành từ trong trạng thái thất thần tỉnh lại, lập tức thu tay về, khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ, trái tim nhảy lên, dường như muốn phá khỏi lồng ngực.

-Sự tình liên quan đến thập bát hoàng triều, không được qua loa, ta liền đi báo việc này cho Lận tiền bối.

Dừng một chút, Hạ Khuynh Thành xoay người đi, khóe mắt thoáng liếc, khi thấy Sở Hành Vân, khuôn mặt càng trở nên hồng hào, lời nói có chút hỗn loạn.

Nhẹ nhàng cắn môi, trên người Hạ Khuynh Thành tràn ngập ánh sáng mê ảo, hóa thành lưu quang, nhanh rời khỏi nơi này, từ đầu đến cuối, không dám xem thêm Sở Hành Vân.

-Không hổ là sư tôn, quả nhiên là sắc bén.

Thấy một màn này, Ninh Nhạc Phàm đưa ra một ngón cái, cười trêu ghẹo.

Sở Hành Vân trợn tròn mắt, vừa muốn nói, Ninh Nhạc Phàm lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, tiếng nói nghiêm túc:

-Sư tôn giảng đạo như vậy, xác thực sâu sắc, chạm đến ước ao trong lòng, ngưng tụ được lực lượng của mọi người, dù sao ở một số lúc, lợi ích, cũng chỉ là mặt ngoài.

-Trong lòng những người trẻ tuổi, có kế hoạch hoài bão lớn, mà những người còn lại, thì trong lòng chỉ mang lợi ích, cổ ngữ nói, đạo bất đồng tương bất vi mưu, bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ, cũng là chuyện đương nhiên, nhưng đối với chúng ta, đối với Vạn Kiếm Các, đối với 18 cổ thành, lời ấy vô cùng trọng yếu.

Lục Hình xưa nay đều ít nói, lúc này cũng phát ra một tiếng cảm khái, ánh mắt nhìn Sở Hành Vân chăm chú.

Thấy hai người như vậy, Sở Hành Vân cũng không nhịn được mà cười một tiếng.

Chính như lời Lục Hình nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, Sở Hành Vân giảng đạo, là tặng cho những người trẻ tuoir, để hỏa diễm trong lòng bọn họ, dâng lên bừng bừng.

Những người lòng mang lợi ích kia, tự nhiên sẽ không hiểu những lời này, cho nên mới cảm thấy, giảng đạo, chỉ là chuyện tấu hài, không để trong lòng.

Cho tới Liễu Mộng Yên cùng Sở Tinh Thần, trong lòng bọn họ, lúc nào cũng lo lắng cho Sở Hành Vân, càng lo lắng 18 cổ thành, ý niệm trong lòng không giống cũng không hiểu được hành động của Sở Hành Vân.

Đối với việc này, Sở Hành Vân từ lâu đã nhifnt hấu, đương nhiên sẽ không sinh ra cái cảm nghĩ gì.

Sở Hành Vân nhìn Lục Hình cùng Ninh Nhạc Phàm, trong lòng tuôn ra vẻ cảm động, trầm ngâm chốc lát, ngôn ngữ hắn xoay chuyển, nói ra:

-Giảng đạo lần này kết thúc, không nói cũng được, chúng ta nên đem tâm tư đặt lên Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn.

Thế cuộc bây giờ, không thể lạc quân.

ở bên trong, thập bát hoàng triều cùng 18 tám cổ thành hỗn loạn không ngừng, phảng kháng nổi lên, muốn trong thời gian ngắn mà trấn áp, thu về hết thảy quyền lực, cũng không phải chuyện dễ.

mà bên ngoài, Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn nhìn chằm chằm, chỉ cần thú triều tan đi, bọn họ sẽ ra tay.

Nội phản ngoại loạn, hai thứ này, đều rất khó khắn, cho dù người có lòng dạ như Sở Hành Vân, vẫn cảm giác vướng tay vướng chân, trong lòng đè nặng một viên đá, khó có thể thở dốc.

-Phong ba mà giảng đạo lần này đưa tới, hiển nhiên là có các gia tộc thêm dầu vào lửa, các ngươi đã gia sức như vậy, tốt lắm, ta liền để các ngươi đắc ý một hồi, hy vọng đến thời điểm đó, các ngươi còn có thể cười tiếp.

Sở Hành Vân hơi nheo mắt, lời hắn vừa nói, chỉ có một mình hắn nghe thấy, sâu trong nội tâm, là một mảnh hàn ý.

Team: Vạn yên chi sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch