Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 902: Mọi người rời đi

Chương 901: Mọi người rời đi

Khoảng cách ngày thẩm vấn công đường, đã qua mấy ngày, tứ đại gia chủ cùng cao tầng gia tộc thế hệ trươc không thấy hình bóng, hiếm khi nghe thấy tin tức, điều này làm cho Thánh tinh thành khôi phục yên tĩnh, không xuất hiện hỗn loạn.

Chính vì như vậy, thế cuộc hỗn loạn của 18 cổ thành, hoàn toàn biến mất, tất cả mọi ngời đều đoàn kết, đối kháng với thú triều, cũng đang nhanh chóng phát triển 18 cổ thành.

Thánh tinh thành, trong điền viện Liễu gia.

Một đạo kiếm ngân tỏa ra, đánh vỡ không gian yên tĩnh, đập vào mắt, ánh kiếm phóng lên trời, một người cuồng bạo, một người thì sắc bén, va chạm với nhau, cả thiên địa lực đều bị dập tắt.

Người nắm giữ hai cỗ kiếm khí này, tự nhiên là Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Lăng, thời khắc này, bọn họ đang luận bàn, tôi luyện kiếm thuật cho nhau.

Mà ở đình đài trong hồ, Sở Hành Vân cùng Liễu Mộng Yên đang ngồi nơi này, hai người ngẩng đầu lên, hướng về hai người Ninh Nhạc Phàm nhìn tới, lúc thì gật đầu, khi thì lên tiếng chỉ điểm,hình ảnh thật nhàn nhã.

Giây lát sau, hai người kết thúc luận bàn, chậm rãi hạ xuống từ trong hư không.

-Kiếm thuậ của hai người, đã nhập viên mãn, nhưng tu kiếm đạo, ngoại trừ kiếm thuật, vẫn cần kiếm ý, cảm ngộ tâm ý bên trong kiếm, lĩnh ngộ tinh túy bên trong ý, mới có thể thành kiếm tu chân chính.

Thấy hai ngời chậm rãi đi tới, Sở Hành Vân phun ra một câu, chỉ điểm hai người tu hành.

-Đa tạ sư tôn chỉ điểm, đồ nhi đã hiểu.

Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Lăng dừng một chút, sau đó khom mình hành lễ.

-Tu luyện hồi lâu, cũng mệt mỏi rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Liễu Mộng Yên lên tiếng nói, cắt ngang ba người đối thoại, để Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Lăng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nghe vậy, hai người gật đầu ngồi xuống, lúc này có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, khẽ bay tóc mọi người, man mác, rất thoải mái, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng.

-Mấy ngày nay, tứ đại gia chủ cùng mấy tên khác, giống như biến mất khỏi thế gian, căn bản không thấy được hình bóng, có phải đã sớm thoát khỏi Thánh tinh thành hay không?

-Những ngày qua đi, hết thảy dân chúng bách tính đều ủng hộ sư tôn, mà đối với tứ đại gia chủ, đều là phê phán, xem thường không thể tả, bọn họ không chịu được châm chọc mà rời khỏi Thánh tinh thành cũng là đương nhiên

Lục Lăng nhún vai một cái, tựa hồ không để ý với việc này.

-Những người kia là hạng người quỷ kế đa đoan, lòng dạ thâm sâu, tuy nói bị thương nặng, nhưng có rời khỏi Thánh tinh hay không, vẫn chưa biết được.

Nghe được hai người nói, Liễu Mộng Yên cũng phát biểu cái nhìn của mình, ánh mắt nhìn sang Sở Hành Vân, nói:

-Nhưn bất kể là như thế nào, Vân nhi, ngươi cần phải cẩn thận, không được qua loa bất cẩn

-Trong lòng hài nhi hiểu rõ.

Lúc Liễu Mộng Yên nói chuyện, trong con ngươi Sở Hành Vân đột nhiên lóe lên một vệt tinh quang, nhưng rất nahnh, tinh mang này tiêu tán, bất luận người nào cũng không chú ý tới.

Thấy Sở Hành Vân đặt chén trà xuống, cũng nhìn Liễu Mộng Yên chăm chú, mỉm cười nói:

-Trong khoảng thời gian này, bất động sản cùng những cửa hàng của Thánh tinh thành, tất cả đã chia ra, nhưng những cổ thành còn lại, vì thu được càng nhiều tài nguyên, hài nhi muốn mẹ đi đến các cổ thành lớn, bắt tay xử lý việc này.

-Hai người các ngươi, cũng đi với mẫu thân, phối hợp cùng nhau, vừa để tôi luyện luôn

Sở Hành Vân di chuyển ánh mắt, nhìn tới Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Lăng, dứt tiếng, ba người đều hơi kinh ngạc, đặc biệt là Liễu Mộng Yên, nhíu lông mày lên.

-Vân nhi, nếu ba người chúng ta đi, chẳng phải một mình ngươi ở Thánh tinh thành?

Liễu Mộng Yên kinh ngạc hỏi lại.

Một quãng thời gian trước, Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn lần thứ hai xuất hiện, đối mặt với cục diện như vậy ,Vũ Tĩnh Huyết, Lận Thiên Trùng cùng Mặc Vọng Công, đều đi tới Nhạn Tường Quan, chuẩn bị khảo sát địa hình, đề bày xuống phòng ngự.

Mà mấy ngày trước, hai người Hạ Khuynh Thành cùng Sở Tinh Thần, cũng đi tới các cổ thành khác, quản lý mọi công việc to lớn, người thì kiểm tra những thanh niên trẻ tuổi, ổn định thế cuộc 18 cổ thành.

Hiện tại, cả tòa định viện to lớn chỉ còn lại bốn người, nếu ba người bọn họ rời đi, vậy Sở Hành Vân liền một mình ở Thánh tinh thành, điều này làm Liễu Mộng Yên có chút bận tâm.

-Thế cuộc Thánh tinh thành đi tới hướng ổn định, một mình ta làm cũng chẳng có độ khó gì, so sánh với, việc thu thập tài nguyên, trọng yếu hơn nhiều, không được trì hoàn.

Vẻ mặt Sở Hành Vân nghiêm túc, làm cho Liễu Mộng Yên nghẹn lời, nàng làm sao không biết được việc này có tầm quan trong đến đâu, vẻ mặt có chút do dự.

Một lát sau, Liễu Mộng Yên thở phào một cái, quay về Sở Hành Vân nói:

-Nếu Vân nhi đưa ra quyết định này, nhất định là đã suy nghĩ tru toàn, bất quá, nếu như ngươi gặp nguy hiểm gì, không được cứng rắn chống đỡ.

-Được.

Sở Hành Vân cười đáp lại, sau đó quay lại thương nghị việc thu thập tài nguyên.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Nhạc Phàm cùng Liễu Mộng Yên với Lục Lăng rời khỏi Thánh tinh thành, cấp tốc hướng về những cổ thành khác, việc này, mọi người đều nhìn thấy, cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, coi như bình thường.

Nhưng, việc này rơi vào trong mắt một ít người, lại là việc lớn!

-Ngươi xác định nhìn thấy ba người bọn họ rời khỏi Thánh tinh thành!

Một tiếng nói tràn ngập ý mừng vang lên, vang vọng bên trong cung điện, cả đám người đứng lên, hai con mắt đầy vui mừng.

Người nói chuyện, chính là Âu Trọng Khôi.

Mà đám người tụ tập ở đây, tự nhiên chính là cao tầng gia tộc thế hệ trước, Đằng Cực, Mạc Vô Vi cùng Đoạn Thuần, bọn họ ẩn nấu ở bên trong cung điện bí mật, né tránh mọi người điều tra.

-Thuộc hạ chính mắt nhifnt hấy, tuyệt không thể sai, đình viện Liễu gia bây giờ, các cường giả đều rời đi, chỉ còn lại một người Lạc Vân.

Một tên nam tử áo đen quỳ xuống, nói ra từng câu khẳng định.

-Trời cũng giúp ta, thực sự là trời giúp ta!

Âu Trọng Khôi cười lớn một tiếng, ba vị gia chủ bên cạnh hắn cũng trưng ra hai con mắt sáng quắc, nhìn về phía đình viện Liễu gia, thần thái phấn khởi.

-Cơ hội này hiếm thấy, chúng ta cần phải nắm chắc, dựa theo ý của ta, không bằng tối nay liền động thủ đi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giết Lạc Vân trở tay không kịp!

Đoạn Thuần hận Sở Hành Vân thấu xương, vừa nghe nam tử áo đen nói xong, hắn lền không quá kiên trì được nữa.

-Tối nay, có phải là quá nhanh hay không?

Một tên cao tầng gia tộc lên tiếng, cảm thấy động tác này quá gấp gáp.

-cao thủ Vạn Kiếm Các đi hết, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, chúng ta càng kéo dài thời gian, cơ hội càng xa với, huống chi, chúng ta từ lâu đã bố trí kỹ càng, tối nay, là thời cơ tốt nhất, càng là cơ hội duy nhất!

Đoạn Thuần trả lời ngay, tiếng nói lộ ra cảm giác nắm chắc.

-Binh quý thần tốc, ta đồng ý với cái nhìn của Đoàn gia chủ, tối nay ra tay!

Mạc Vô Vi cùng Đằng Cực chậm rãi đứng lên, suy nghĩ một hồi, cuối cùng đồng ý với Đoạn Thuần.

Lời này vừa ra, làm đám người nghị luận ngừng lại tiếng nói, gật đầu không phản bác nữa.

-Nếu mọi người đã không có dị nghị, chúng ta lập tức động thủ, nhớ kỹ, thời điểm hành động, phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể rò rỉ bất kỳ tin tức gì, ta muốn cho Lạc Vân không kịp ứng phó!

Tiếng nói của Đoạn Thuần đầy lạnh lẽo, truyền tới trong tai đoàn người, để bọn họ không khỏi rùng mình một cái.

Trong lúc nhất thời, đám người bên trong cung điện dồn dập lên, hoặc là nghị luận, tình cảnh thật bận rộn, mà ánh mắt tứ đại gia chủ cũng âm trầm, cẩn thận thảo luận mọi việc.

Cả một tòa cung điên này, ẩn sâu trong núi thẳm, xung quang còn bầy xuống rất nhiều linh trận, cách biệt cùng ngoại giới, mọi việc làm, bên ngoài không thể biết được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch