Không giống với tình cản bận rộn hỗn loạn ở cung điện, giờ khắc này, ở đình viện Liễu gia lộ ra từng tia khí tức yên tĩnh.
Theo khi mọi người lần lượt rời khỏi thánh tinh thành, chỉ còn lại Sở Hành Vân ở đó, hắn ngồi xếp bằng ở trong đình viện, hai con mắt khép kín, đang thổ nạp khí tức, toàn thân đều lượn lờ thiên địa lực chất phác.
Hả?
Đột nhiên, một luồng rung động không tên hiện lên trong đầu Sở Hành Vân, hắn đột nhiên mở ra hai mắt, hơi nghiêng người đi, trực tiếp đứng thẳng trên không, ánh mắt nhìn ra xa, nhìn về phía vị trí quần sơn.
Chỉ thấy trong vùng trời kia, phóng lên một vệt huyết quang, xunh quanh huyết quang, là từng mảng mây đen quỷ dị, giống như bốc lên màn che, mơ hồ có xu thế bao phủ thánh tinh thành.
Sở Hành Vân nhìn dị tượng này, trong lòng cảm giác rung động càng mãnh liệt, dường như có một tảng đá vô hình áp lực hắn, để hô hấp trở nên gấp gáp, nhưng trên khuôn mặt hắn, không hề có ý khủng hoảng, ngược lại nhấc lên một nụ cười nhạt.
-Rốt cục cũng không nhẫn lại được?
Một tiếng nói nhỏ, từ trong miệng Sở Hành Vân phun ra ngoài, một đôi mắt đen kịt, lập lòe ra một đạo tinh mang.
Sau khi việc thẩm vấn công đường kết thúc, tứ đại gia chủ cùng cao tầng thế hệ trước liền ẩn náu, hoàn toàn không có tin tức, điều này làm cho rất nhiều người cho rằng, bọn họ đã rời khỏi Thánh tinh thành, không nhúng tay vào việc 18 cổ thành.
Nhưng ở trong bóng tối, Sở Hành Vân đều biết, bọn họ sẽ không giảng hòa, khẳng định còn ẩn náu ở nơi nào đó, trờ thời cơ xuất hiện, ý đồ ngăn cơn sóng dữ.
Đối với Sở Hành Vân mà nói, một loại cảm giác này rất khó chịu, phảng phất như trong máu thịt đang chôn dấu một cái gai bén nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, nhiễu loạn 18 cổ thành.
Nhận thấy điểm ấy, quãng thời gian này, Sở Hành Vân đều có ý đem cường giả bên cạnh hắn, cho rời khỏi Thánh Tinh Thành.
Một trong số đó là vì thu thập tài nguyên ở 18 cổ thành, trù tính việc Nhạn Tường Quan.
Thứ hai, chính là tạo nên cục diện lẻ loi, cố ý câu dẫn tứ đại gia chủ.
Tứ đại gia chủ có thù hận rất lớn với Sở Hành Vân, hắn rất rõ ràng, đối với việc để Thần Tiêu Điện cùng Đại La Kim Môn tiêu diệt 18 cổ thành, cũng phải phát tiết nỗi hận trong lòng, một khi thấy Sở Hành Vân lẻ loi, há có thể buông thời cơ thích hợp này.
Cho tới lá bài tảy của của tứ đại gia chủ, Sở Hành Vân cũng đoạn được từ lâu, chính là trấn tinh vệ!
Liễu Mộng Yên từng nói, bên trong Tinh Thần Cổ Tông có ẩn náu, một nhánh quân đội tinh nhuệ, mỗi thành 10 ngàn, tổng cộng là 18 vạn, đều do cường giả địa sát cảnh tạo thành, phụ tránh trấn thủ sinh từ của Tinh Thần Cổ Tông, vì vậy được gọi là trấn tinh vệ.
Trấn tinh vệ, lệ thuộc vào ngũ đại gia tộc, ngoại trừ ngũ đại gia tộc, không ai có thể điều động, thậm chí ngay cả việc Trấn tinh vệ tồn tại, người bình thường cũng không biết, bí ẩn đến cực điểm, hiếm có người xuất hiện.
Ngày đó, Vạn Kiếm Các cùng Tinh Thần Cổ Tông huyết chiến, 18 cổ thành chỉ huy một đám cường giả, đến từ 18 cổ thành, còn Trân tinh vệ vẫn ở trong bóng tối trấn thủ 18 cổ thành.
Mà sau khi huyết chiến kết thúc, đội quân này liền biến mất, mặc dù Liễu Mộng Yên là gia chủ họ Liễu, quản lý công việc Tinh Thần Cổ Tông, cũng không tìm ra hình bóng.
Khi đó Sở Hành Vân liền đoán, khả năng là tứ đại gia chủ đã tiếp quản trấn tinh vệ, đem nó ẩn náu, xem là lá bài tẩy cuối cùng, bằng không, căn bản không có cách nào giả thích cho việc này.
-Đối với tứ đại gia chủ mà nói, lần này, sẽ là cơ hội cuối cùng của bọn họ, chắc chắn sẽ dốc toàn bộ lực lượng, bùng nổ ra một đòn mạnh mẽ nhất, đến nỗi ta cảm giác được một nỗi cảm giác mãnh liệt trong cõi u minh.
Huyết quang trong mắt Sở Hành Vân càng đậm tràn ngập các nơi, khí thế áp bức lòng người.
Nhưng mà, hắn đối với cỗ khí tức khủng bố này, trên mặt không có vẻ e ngại như trước, sừng sững trời cao, gió lạnh tùy ý thổi qua, ánh mắt sắc bén càng tăng lên, giống như thanh kiếm lăng thiên.
Hắn hao phí hết tâm tư để tạo nên cục điện như vậy, mục đích, chính là để tứ đại gia chủ vận dụng lá bài tẩy, như vậy hắn mới có thể nhổ cái gai này, không còn nguy hại về sau.
Phải biết rằng, thế cuộc, ngày càng nghiêm túc, Sở Hành Vân cảm giác cấp bách phải cứu ra Thủy Lưu Hương, không muốn kéo dài lâu cùng tứ đại gia chủ.
Bố cục này, tuy nguy hiểm, rất có thể đưa đến tai họa huyết quan, nhưng đồng thời, có thể để Sở Hành Vân giải quyết thết thảy mầm họa, thu nạp hết tài nguyên 18 cổ thành.
Hí!
ngay vào lúc này, Sở Hành Vân đột nhiên nghe được một thanh âm yếu ớt, hắn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Thái Hư Phệ Linh Mãng phá không mà đến.
Trải qua thời gian dài tĩnh dưỡng, Thái Hư Phệ Linh Mãng đã khôi phục hoàn toàn như cũ, thời khắc này, nó đến bên người Sở Hành Vân, một đôi mắt rắn nhìn chăm chú, sau đó di động tầm mắt, hướng phía hào quang màu đỏ nhìn lại, vẻ mặt khá buồn bực.
Thái Hư Phệ Linh Mãng cùng Sở Hành Vân, đã kết bình đẳng khế ước, cả người có cộng hưởng với nhau, vì lẽ đso nó cũng cảm giác được áp bách mãnh liệt, muốn lập tức rời khỏi Thánh Tinh Thành tị nạn.
-Trong lòng ta hiểu rõ, ngươi không cần lo lắng cho ta.
Sở Hành Vân nhìn thấy dáng dấp lo lắng của Thái Hư Phệ Linh Mãng, cười nhạt, nhẹ giọng nói:
-Lần này, chắc chắn đối phương sẽ không lưu thủ, nếu ngươi ở bên cạnh ta, sợ là bị vạ lây, ngươi tạm tránh khỏi Thánh Tinh Thành đi, không nên xuất hiện.
Tiếng nói hạ xuống, Sở Hành Vân hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên, lần thứ hai nhìn mảnh hào quang đỏ ngàu, trong mắt vẫn không có ý sợ hãi, mà không ngừng hiện ra hình ảnh Thủy Lưu Hương, ánh mắt càng kiên định.
Từng đạo ánh mắt kiên định này, phảng phất có thể xuyên thấu hư không, trực tiếp giáng lâm đến tuyết vực vô tận, rơi vào bên trong tháp hàn băng.
Lúc này, Thủy Lưu Hương mặc một bộ áo lam đang đứng trong tầng tầng băng sương, con mắt nàng khép kín, không có dấu hiệu mở ra, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông thẳng lên đầu, làm cho huyết nhục toàn thân nàng đan run rẩy.
Thanh âm răng rắc tỏa ra, lấy nàng làm trung tâm, trong vòng năm thước, hết thảy băng sương đều nổ tung, hóa thành hàn băng đâm thủng trời cao, càng kinh người hơn, trong hư không tràn ngập Cửu hàn chi khí, giống như đóng băng trời cao.
-Cảm giác nguy cơ mãnh liệt này, đến cùng là xảy ra chuyện gì, thật giống như từ nơi sâu xa, có một cảm giác nguy cơ giáng lâm, mà người gặp nguy cơ này, không phải ta…
Thủy Lưu Hương lạnh lẽo, giống như một con rối, không chút biểu tình, chỉ có điều, bên trong cặp mắt óng ánh kia, tràn ngập vẻ lo lâu, nhìn về phía trời cao theo bản năng..
-Tu luyện không thể phân tâm, chuyên tâm tu luyện cho ta!
Đột nhiên, có một thanh âm lãnh lẽo vang lên, ở phía sau Thủy Lưu Hương, Dạ Tuyết Thường đứng thẳng, hai tay nặn ra thủ ấn phức tạp, trên người có tầng tầng hàn quang tỏa ra, tất cả đều đi vào trong cơ thể Thủy Lưu Hương, khóa vào mỗi nơi huyết nhục, thậm chí cả linh hải.
Nàng vừa nói, Thủy Lưu Hương lập tức thu hồi ánh mắt, một lần nữa trở hài bên trong hàn băng, không nói một lời, lần thứ hai tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Nhìn thấy Thủy Lưu Hương khôi phục trạng thái tu luyện, Dạ Tuyết Thường mới thu lại linh lực quanh thân, đôi mắt hơi nheo lại, giống như có thể nhìn thấu thân thể Thủy Lưu Hương, tràn ngập ve rhafi lòng.
-Vốn là Cửu hàn tuyệt mạch, sau khi được Thủy Lạc Thu chỉ điểm, càng trở nên tinh khiết, trong thiên hạ, sợ là không có được lô đỉnh hoàn mĩ như vậy nữa.
Dạ Tuyết Thường nhìn chăm chú Thủy Lưu Hương, trong lời nói, tựa hồ rất kích động, cả gương mắt cũng run rẩy, đồng thời, hàn khí trong người nàng bắt đầu rục rịch, không thể chờ đợi được nữa.
Nhất thời, cả một tòa tháp hàn băng, trở lại tĩnh mịch, chỉ có gió lạnh phần phật thổi qua.
Cùng thời khắc đó, bên trong cực băc bị băng sương ngàn năm bao phủ, đột nhiên có tiếng thở hổn hển.
Cùng với thanh âm này vang lên, từ mảnh băng sương chậm rãi tản đi, từ từ hiển lộ ra tử u quỷ bí, mà bên trong vầng sáng, lại có một đạo thân ảnh câu hồn đoạt phách.
-Cảm giác nguy hiểm rất đột ngột!
bóng người xinh đẹp này bỗng nhiên mở miệng, chậm rãi phun ra một ngôn ngữ khiếp đảm, nàng ngẩng đầu lên, bên trong mắt đều là lo âu, run giọng nói:
-Chẳng lẽ là Lạc Vân gặp phải nguy cơ gì?
Vừa nói xong, bóng người này lại xoa bụng dưới theo bản năng, vẻ lo âu trong mắt càng tăng lên, không khỏi cúi người xuống, trong miệng phát ra từng đạo âm thanh cầu khẩn.
Thanh âm cầu khẩn này vang ra, lập tức để hàn khí tiêu tan hết, những băng sương cổ hàn kia lấy tố độ bằng mắt thường cũng thấy được đang tan rã đi, dường như muốn vâng theo bóng người này, đang cùng cầu khẩn.
Ngoại trừ hai bóng người này phát hiện ra dị dạng, ở một nơi cách Cửu Hàn cung rất xa, chính bên trong Vạn Kiếm Các, Thủy Thiên Nguyệt cũng phát sinh ra dấu hiệu mãnh liệt, một luồng tiên khí tuyệt trần thẩm thấu ra, lượn lờ quanh thân.
-Thiên Nguyện, ngươi làm sao vậy?
Tuyết Khinh Vũ xuất hiện ở phía sau Thủy Thiên Nguyệt, nàng thoáng kinh ngạc nhìn Thủy Thiên Nguyệt một chút, sau đó nhìn về phía xa xa, thấy không có dị dạng, không khỏi có chút nghi hoặc.
-không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi khiếp ddarm.
Thủy Thiên Nguyệt đáp lại, nàng xoay người, con ngươi vẫn nhìn về hướng Tinh Thần Cổ Tông như cũ, hai lông mày hơi nhíu, tâm thần bất an…