Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 998: Muốn tan vỡ

Chương 997: Muốn tan vỡ

-Di Thiên Sơn mở ra, linh lực bạo động, khí túc cổ lão ở khắp nơi bạo loạn, đợi khi ổn định, ta ra tay tìm không muộn.

Qua một hồi, một tên trưởng lão khôi ngô mở miệng, lúc này mới để cho Khương Bách Tuyệt có nấc thang đi xuống.

Chỉ thấy khuôn mặt hắn co giật mấy lần, gượng cười gật đầu, những trưởng lão còn lại đều thức tới, đánh ra giá xung quanh, nơi này giống như sơn mạch hồng hoang, cây cao ngút trời, quái thạch vô số, khí túc càng lâu đời, tang thương.

Nếu giờ khắc này nhìn xa xa, có thể thấy vô số đạo quang điểm chói mắt, những điểm sáng kia hình thái khác nhau, hoặc lớn hoặc nhỏ, hiện ra ánh sáng lộng lẫy, kỳ bí.

Trước khi tiến vào Di Thiên Sơn, Khương Bách Tuyệt đã nối, Di Thiên Sơn là một tông môn thượng cổ, cũng là địa điểm tu luyện của Di thiên võ hoàng, khắp nơi là tài nguyên cùng kỳ ngộ, giá trị phi phàm.

Những điểm sáng này, chính là vị trí tài nguyen.

Nhưng mà, Khương Bách Tuyệt cùng đám trưởng lão cũng không vội vã ra tay, mà đưa ánh mắt đánh giá địa đồ, càng nói đúng ra là quan sát 3 quang điểm trên đó.

ở suy nghĩ bọn hắn, hết thảy những kỳ ngộ cùng tài nguyên của Di Thiên Sơn, đều nằm trong tay bọn họ rồi, việc cấp bách bây giờ là truy sát ba người Sở Hành Vân, ba người này chết đi, lấy tài nguyên cũng không muộn.

thời gian qua đi từng chút, đoàn người đứng thẳng tại chỗ, hai mắt trợn to, không nhúc nhích, hình ảnh có vẻ khá buồn cười.

thời gian làm bọn họ mất kiên nhẫn, rốt cục ba đạo ánh sáng này không nhấp nháy nữa, đã ổn định lại, từng người ở từng địa phương khác nhau.

-Các ngươi lập tức chia người ra, đồng thời ra tay truy sát, tốc độ phải nhanh!

Trong mắt Khương Bách Tuyệt lóe lên một vệt sắc bén tiếng nói hạ xuống, một đám trưởng lão tách ra, dùng hết tốc độ, hướng về phía hay điểm sáng.

Khương Bách Tuyệt cũng không chầm chờ, hắn thoáng phân biệt phân hướng, thân thể bay lên, lấy tốc độ cực nhanh lao ra, cả bụi mù bị nhấc lên.

-Dám để ta mất mặt như vậy, cho dù các ngươi chết, cũng đừng mong chết thống khoái.

Khương Bách Tuyệt còn canh cánh chuyện vừa rồi, tốc độ lại đề thăng lần thứu hai, rất nhanh sẽ đến khe núi bí mật.

Hắn cấp tộc hạ xuống từ trong hư không, linh lức mở ra, đang chuẩn bị truy sát, bỗng nhiên điểm sáng trên bản đồ biến mất, khi xuất hiện, đã rời khỏi nơi này.

-Chuyện này…

Khương Bách Tuyệt há hốc mồm, thủ đoạn hắn tự tin nhất, lại bị thất bại.

-Nửa tháng trước, khi ta vào Di Thiên Sơn, trong lúc vô tình gặp được cổ tuyefn, đồng thời được một giọt nước suối, trong giọt nước suối này cho ta trợ giúp, không chỉ giúp ta bước vào niết bàn cảnh, còn sinh ra một ít liên hệ với Di Thiên Sơn, theo đạo lý mà nói, hiện tượng này sẽ không thể xuất hiện lần nữa, lẽ nào chỉ là trùng hợp?

Khương Bách Tuyệt tự an ủi mình, hắn hít một hơi thật sâu, lần thứ hai nhìn về phía bản đồ, cũng chính lúc này, hai đạo ánh sáng còn lại cũng biến mất rồi, vị trí không ngừng biến hóa.

-Khương trưởng lão, sau khi chúng ta đến chỗ đó không thu hoặc được gì cả.

-Khương trưởng lão, chúng ta cũng như thế.

Giây lát ray, hai thanh âm vang lên, trưởng lão Thất Tinh Cốc đã hội tụ tại đây, biểu hiện có chút quái dị, bọn họ nhìn về phía Khương Bách Tuyệt, phát hiện vẻ mặt kn cực kỳ âm lãnh, cơ mặt co giật, có chút khiếp người.

-Đuổi theo, tiếp tục truy sát, nhất định phải tìm được ba người kia!

Một tiếng rống giận dữ từ trong miệng Khương Bách Tuyệt hiện ra, dữ tợn như dã thú, để trái tim những trưởng lão nhảy lên, không dám nhiều lời, lần thứ hai chạy ra các nơi trong Di Thiên Sơn.

Di Thiên Sơn chính là tông môn của Di thiên tông, diện tích rộng lớn, bí cảnh trải rộng khắp nơi, linh trận ngàn vạn, cơ quan tầng tầng, tuy rằng có vô số cơ duyên, nhưng cũng không phỉa người bình thường có thể tự do ra vào.

Bên trong khu rừng dậm, có một mảnh bình địa, giờ khắc này, bên trên bình địa, tụ tập một nhóm người, chính là Khương Bách Tuyệt cùng 35 trưởng lão Thất Tinh Cốc.

Chỉ thấy bọn họ đứng thẳng, không nói lười này, vẻ mặt quái lạ, Khương Bách Tuyệt đứng ở trung ương, linh trận đồ vẫn trôi nổi lên như trước, trên bản đồ có hai điểm sáng, lấp lóe, vị trí thay đổi liên tục.

-Một lũ súc sinh!

đột nhiên Khương Bách Tuyệt rốn lên, hắn như bị phát điên vậy, bàn tay vung ra, đem bản đồ đánh nát, trên người quét ra ánh sáng vàng, đem mặt đất đánh thành ngàn vạn vết rách, đem cây cối nghiền nát, bên trong đôi mắt, ngoại trừ lửa giận, không còn cảm tình nào khác.

Những trưởng lão Thất Tinh Cốc kia thấy thế, đều lui về sau, trong miệng phát ra tiếng thở dài.

Hai ngày này, bọn họ vẫn đuổi giết Sở Hành Vân, hoặc là dùng linh thực, hoặc là dùng địa đồ, ngày đêm truy sát, không dám lười biếng.

Nhưng kết quả, bọn họ không thu hoạch được gì, mỗi lần đến điểm đánh dấu, đều sẽ biến mất, tốn công vô ích.

Càng làm cho bọn hắn tức giận hơn chính là, bọn họ ngày đêm truy sát, nhưng những tài nguyen đều bị cướp đi, đều không để lại một chút gì!

Cục diện như vậy, để lửa giận mọi người bốc liên, theo sự truy sát không ngừng, bọn họ liền như không còn kiên nhẫn, không biết phải đi con đường nào.

Hơn nữa, từ hôm qau bắt đầu, 3 đạo quang điểm đã biến thành hai ánh sáng, mặt khác, quang điểm còn lại đi nơi nào, bọn họ không biết được, căn bản là không có dấu vết tìm kiếm, chỉ có thể phán đoán lung tung.

Nếu không phải tu vi bọn họ cao thâm, chỉ sợ lúc này tâm thần đã tan vỡ!

Nghĩ đến đây, những trưởng lão kia thở dài, tiếng thở dài bất đắc dĩ, bọn họ nhìn về phía Khương Bách Tuyệt, nơi đó, rừng dậm đã không còn nữa, đâu đâu cũng có mảnh đất đá tán loạn, vết rách đầy trên mặt đất, lộ ra khí tức suy yếu.

Khương Bách Tuyệt đứng thẳng, linh lực lượn lờ quanh thân, im lặng đến có chút rợn tóc gáy, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, hai con mắt đỏ đậm, hô lên:

-Các ngươi liền tản ra đi, từng người đi thu thập tài nguyên tu luyện, việc truy sát, đừng vội nhúng tay!

Nói xong lời này, hai chân Khương Bách Tuyệt đạp ra, chấn động mặt đất, thân thể hắn phóng lên trồi, hóa thành một đạo lưu quang, lướt về phía sâu Di Thiên Sơn.

Một đám trưởng lão nhìn bóng người Khương Bách Tuyệt rời đi, trong lòng bối rối, biết rằng Khương Bách Tuyệt đã nội giận, muốn dùng thủ đoạn chân chính, tìm ra ba người Sở Hành Vân.

Nhưng mà mặc kệ việc này, vẻ mặt những trưởng lão tỏa ra mừng rỡ, tiếng cười vang lên, tự tản đi khắp nơi.

Bọn họ đối với nhữn tài nguyen quý gia của Dạ Thiên Hàn, đã tham lam rồi, hiện tại đã có thể thu lấy, trong đầu ngoại trừ việc này ra, không thèm chú ý tới sách lược của Khương Bách Tuyệt.

Cách đó không xa, một cơn gió nhẹn thổi lên, gió nhẹ cực kỳ quỷ dị mà lộ ra ma khí, đi theo Khương Bách Tuyệt, thần không biết quỷ không hay, đi vào nơi sâu Di Thiên Sơn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch