Hoàng Bá Nguyên nhấp một chén trà Long Tĩnh đã nguội lạnh, tiếp tục nói: "Khi đó, chính quyền vẫn chưa quy hoạch Giang Thành. Tôi bán thuốc trong khu vực phố cổ. Một buổi sáng nọ, khi mà chẳng ai ghé mua, thì vị quý nhân kia xuất hiện.
Tính ra, chuyện cũng ngộ nghĩnh đến lạ kỳ. Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tôi có thể nhớ kỹ từng chi tiết trong cách ăn mặc của người đó, duy chỉ có gương mặt là tôi không còn bất cứ ấn tượng nào nữa.
Dường như gương mặt của kẻ đó đã biến mất vĩnh viễn trong trí nhớ của tôi. Có lúc, thậm chí tôi từng nghi ngờ rằng, có phải tôi chưa từng gặp qua người đó hay không? Hoặc là, rốt cuộc chỉ do bản thân tôi tự ảo tưởng ra người đó, hay đúng thật người đó đã từng đi ngang đời tôi?"
Tôi buộc phải thừa nhận rằng, điều mà Hoàng Bá Nguyên vừa nói đã khơi gợi lên sự hứng thú trong lòng mình: "Vậy kẻ đó đã giúp đỡ ông à?"
Hoàng Bá Nguyên gật đầu: "Vốn dĩ tôi định chôn sâu chuyện này vĩnh viễn tận đáy lòng, dù chết cũng đem theo vào trong quan tài. Nhưng nếu hôm nay cậu hỏi đến, thôi thì tôi nói cho cậu rõ, nhưng mong cậu giữ bí mật cho tôi."
"Ông yên tâm, giữ kín bí mật chính là nguyên tắc cơ bản nhất trong nghề của tôi."
Nghe tôi xác nhận chắc chắn rồi, Hoàng Bá Nguyên bắt đầu kể:
"Người đó đi ra từ khu phố cổ, chờ đến khi tôi chú ý đến kẻ đó, ông ta đã đứng yên cạnh bên tôi từ lúc nào.
Lúc đó, tôi đã mất hết mọi niềm tin vào cuộc sống, bèn lấy toa thuốc ra, hỏi xem người đó mua không?
Người đó không cầm lấy toa thuốc, mà quan sát tôi. Ông ta lầm bầm gì đó trong miệng, mà tôi nghe nhưng không hiểu.
Nghe tựa như là... Thần ở trên trời - gặp nguy, có người cứu rỗi - gặp dữ hóa lành - công danh thành đạt - thăng quan tấn tước - số mạng được vượng khí vờn quanh - cuối cùng sẽ công thành danh toại.
Rõ ràng đó là nội dung chỉ về số mệnh, nhưng mà mệnh đó trái ngược hẳn với cái mệnh của tôi mà. Người kia cũng tặc lưỡi, cho là kỳ lạ. Ông ta bèn hỏi thăm tôi khá nhiều chuyện. Cuối cùng, người đó bảo rằng, có một cách giúp tôi đạt được phú quý giữa nhân gian này, không chịu cảnh nghèo khó tai ương nữa.
Tôi rơi vào cảnh đường cùng rồi, còn gì để mất nữa đâu, bèn kiên nhẫn nghe ông ta nói tiếp."
Kể đến đây, sắc mặt của Hoàng Bá Nguyên sa sầm xuống. Có lẽ câu chuyện tiếp theo mà ông ta sắp kể chính là tâm bệnh bao năm qua của kẻ này.
"Người nửa sư thầy, nửa đạo sĩ kia đã bày phương pháp gì cho ông?" Chuyện chỉ kể một nữa, tôi cực kỳ tò mò.
Hoàng Bá Nguyên im lặng một hồi lâu, rốt cục nói ra hai chữ: "Giết vợ."
"Cái gì?" Tôi hít sâu một hơi, trợn trừng hai mắt: "Đừng nói là ông làm thiệt đấy nhé?"
"Bên nhau trong lúc hoạn nạn bao năm như vậy, tôi nỡ lòng nào mà vì bốn chữ binh hoa phú quý mà đi làm cái chuyện không bằng loài cầm thú như thế chứ?" Hoàng Bá Nguyên thở dài: "Phản ứng của tôi lúc đó cũng tương tự như cậu. Khi ấy, thuở trẻ tuổi nóng tính, thậm chí tôi còn quát cho kẻ đó một hơi.
Ấy thế mà, người kia cũng không giận dỗi, trái lại còn kiên trì thuyết phục tôi. Kẻ đó bảo, rồng và thỏ kết hôn, gây ra họa chặt đầu. Nếu chẳng phải do tôi có số mệnh phú quý, chắc chắn đã tan nhà nát cửa từ lâu.
Lúc gần đi, người đó đã lấy ra một khung giấy cuộn tròn, tựa như một bức tranh, nhưng chẳng có vẽ gì lên đó cả, rồi đưa nó cho tôi. Ông ấy căn dặn, chỉ cần tôi treo bức tranh này trong phòng, sẽ có thể rõ ràng mọi chuyện.
Khi đó, tôi cùng đường mất rồi, ngồi thừ lừ bất động tại đó cả một ngày. Cuối cùng, tôi cũng không bán toa thuốc, mà quay về nhà trọ. Tôi đi vay, đi mượn tất cả bạn bè, họ hàng, nhưng cũng chỉ đủ tiền thuốc thang cho duy nhất một người mà thôi!"
Hòa Bá Nguyên xoa xoa hai bên huyệt thái dương, cần lấy tách trà theo thói quen, uống ực một cái.
"Tối hôm đó, cả gia đình tôi ngồi ăn một bữa cuối cùng.
Hôm sau, tôi có chuyện phải đi xa, về miền Nam gặp một người trình dược viên. Hai ngày sau, khi tôi quay về mới phát hiện, vợ tôi đã uống thuốc độc tự sát rồi.
Khi cô ấy chết, có con gái lớn bên cạnh. Con tôi kể, khi Uyển Quân chết, cô ấy luôn ngồi nói chuyện trước một bức tranh trống không, tựa như có ai đó ẩn sâu bên trong bức tranh vậy.
Tôi luôn nghi ngờ cái chết của vợ mình có liên quan đến bức tranh đó. Chỉ tiếc là, tôi tìm khắp cả căn nhà vẫn không thấy bức tranh đó đâu. Tựa như từ khi vợ tôi mất, bức tranh ấy cũng biến mất khỏi nhân gian.
Sau khi cô ấy qua đời, quả thật là tôi phất lên hẳn. Dù tôi có làm gì, đều rất thuận lợi. Tôi muốn mua cái gì, muốn ký hợp đồng với ai, đều luôn luôn thành công, tựa như có quý nhân giúp đỡ vậy.
Thế rồi, tôi bán đi toa thuốc, kiếm được một cục vốn đầu tiên. Nhờ vào việc kè kè bố mình học tập dược lý từ nhỏ, tôi có một kho kiến thức vô cùng phong phú về Đông y, may mắn lọt vào mắt của một công ty sản xuất dược. Tiếp theo, con gái của tổng giám đốc công ty ấy lại có cảm tình với tôi, tôi thuận theo thời thế, kết hôn lần nữa với cô ta. Từ dạo ấy, tôi đi một bước, phóng tận lên mây, từ một thằng nhân viên quèn trình dược viên trở thành giám đốc điều hành. Quy mô công ty cũng dần mở rộng, lớn gấp mười lần thuở xưa. Tất cả mọi chuyện mà tôi muốn làm đều diễn ra vô cùng thuận lợi theo ý tôi."
Câu chuyên của Hoàng Bá Nguyên khiến tôi nghe đến mê ly. Nửa đời sau của ông ta đã rõ rành rành như thế: "Thiên Ất Quý Nhân, quả nhiên danh bất hư truyền."
Đây đúng là cảm xúc thật lòng của tôi. Hoàng Bá Nguyên nghe vậy, cười khổ một tiếng: "Cậu thấy tôi oai phong lẫm liệt như vậy, thật ra tôi luôn buồn khổ mười mấy năm nay. Điều mà tôi tiếc nuối nhất chính là những tháng ngày gia đình đầm ấm, sum vậy trong căn nhà cũ."
"Chẳng lẽ trong căn nhà hiện tại của ông có gì bất ổn sao?"
"Thế thì không có! Chỉ là sau khi tôi tái hôn, nhỏ con gái lớn giận tôi, rồi xuất ngoại, mấy năm nay không thèm liên lạc với tôi. Về phần còn bé thứ hai, mặc dù nó sống qua 15 tuổi, nhưng hầu hết thời gian phải nằm trên giường bệnh, uống thuốc mà sống qua ngày. Gần một phần hai thời gian trong ngày, con bé ngơ ngơ ngác ngác, nửa mê nửa tỉnh.