Ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết từ bao giờ những đám mây đen kia đã che mờ ánh trăng, bóng tối cứ lặng lẽ bao trùm mọi thứ.
“m Gian Tú Tràng, tôi đã trở lại.”
Mò mẫm trong bóng tối, tôi nhớ lại cảnh tượng lúc mình gặp bà lão điên, dựa theo những ký ức trong đầu, cứ đi sâu vào con hẻm nhỏ là đến.
Ước chừng đi khoảng nửa giờ, thì thấy một ngôi nhà hai tầng cũ nát phía xa xa.
“Hình như đây chính là căn nhà mình trú mưa ngày hôm đó, lúc sau mới nhận ra đây chính là địa chỉ của Âm Gian Tú Tràng đã được viết trên tấm thẻ quảng cáo.” Đi đến gần ngôi nhà ấy, tôi xoa xoa biển số nhà, trên đó viết là số 43.
“Số 44 đường Vô Đăng, tầng hầm số 4, phòng số 444, còn nhớ khi ấy tấm thẻ quảng cáo có viết như vậy.” Tôi không thể nào quên được cảnh tượng đáng sợ ngày hôm ấy, “Đây là số 43, vậy bên cạnh hai tòa nhà này hẳn là……”
Đi xung quanh một lát tôi mới để ý, hai ngôi nhà này là số 42 và số 45.
“Cửa không khóa?” Đẩy rộng cửa phòng, tôi thấy một cảnh cảnh tượng rất hoang tàn, cứ như là từ lâu đã không có ai ở đây.
Che mũi và miệng lại, tôi lấy điện thoại chiếu sáng. Trong phòng, tất cả các đồ vật đều bị vỡ tung tóe, lại chất đống các loại rác lên nhau, làm cho mùi hôi thối bay xung quanh. Phỏng chừng, ngôi nhà này đã hư thối từ lâu.
“Không có tầng hầm?” Tôi tìm quanh một vòng cũng không tìm được xuống, nhưng cái tay vịn cầu thang trong phòng lại giống hệt như những gì tôi nhớ.
“Cạch…” Cánh cửa phía sau bỗng nhiên bị đẩy ra, tôi quay đầu lại, thấy một cô bé ăn mặc rách nát đang sợ hãi đứng ở cửa.
Cô bé dường như không biết trong phòng có người, lúc mở cửa như bị dọa cho sợ đến mức đứng yên một chỗ. Nó dùng một tay giữ cửa, tay kia ôm con búp bê được làm bằng vải rất đẹp .
“Cháu đừng sợ.” Tôi định đến an ủi cô bé, chợt trong đầu nhớ lại câu nói của bà lão khi ấy rằng “trong nhà có ma”, mồ hôi tôi chảy lạnh sống lưng, đôi chân nhanh chóng dừng lại.
Sự xuất hiện của cô bé này rất bất thường. Người lớn cũng không dám ra ngoài đường Vô Đăng buổi tối, huống chi một đứa bé mới năm, sáu tuổi.
Lại nói ngoại hình của con bé cũng rất kì lạ, quần áo có vẻ rất dơ, nhưng khuôn mặt, cánh tay và bắp chân đều sạch sẽ, dẫu một vết bẩn cũng không có. Con búp bê vải trong tay con bé xem chừng cũng vừa được mua mới đây.
Tôi nhìn xuống con búp bê vải. Bộ dạng của con búp bê này chẳng có vẻ gì là giống trong những bộ manga, anime hay những nhân vật điện ảnh. Hơn nữa, nhìn con búp bê ấy cũng không đáng yêu chút nào. Vẻ mặt của nó như thể đã bị bỏ rơi rất nhiều lần, tràn đầy oán hận.
“Cô bé, chú bị lạc đường, con có thể chỉ cho chú biết nhà số 44 đường Vô Đăng ở đâu không?” Đầu ngón tay kẹp một lá bùa, tôi cố gắng nở một nụ cười hiền lành.
Cô bé lùi sau một bước, ôm chặt con búp bê, quay đầu bỏ chạy.
“Chú không có ác ý mà.” Cô bé chạy không nhanh lắm, tôi chỉ chạy hai, ba bước đã đuổi theo được. Cô bé thấy tôi chạy đến ngày càng gần, trong lúc hoảng loạn không biết đã vấp phải thứ gì, ngã xuống.
“Cẩn thận!” Tôi ôm lấy con bé từ phía sau. Lúc cầm tay con bé, tôi mới phát hiện ra cơ thể con bé rất lạnh.
“Đừng hoảng sợ, chú không phải người xấu.” Tôi có rất ít kinh nghiệm trong việc trò chuyện với trẻ con. Những đứa trẻ trước đây tôi nói chuyện đều không phải người thường, là Anh Tử và Tống Tiểu Phượng. Mất một lúc lâu, con bé mới không chạy nữa. Nó ngồi cạnh tôi trên thềm đá trước cửa nhà số 43, ôm búp bê không nói gì.
“Tốt hơn hết là cháu về nhà đi, người thân đang nhớ cháu lắm đấy.” Tôi muốn hút một điếu thuốc, đặt đầu thuốc đến gần miệng rồi mới nghĩ hút thuốc cạnh một đứa trẻ là không tốt.
Cô bé lắc đầu, thoạt nhìn có vẻ rất đáng thương: “Cháu không có nhà.”
Tôi không nói nên lời, cũng không biết nên nói như nào tiếp: “Vậy cháu đến đây vào buổi tối làm gì? Nghe nói đường Vô Đăng buổi tối vô cùng kì lạ.”
“Đợi một người.” Con bé nói lời ít mà ý nhiều, nói xong bèn im lặng.
Gió đêm thổi tới, cô bé thu mình trong bộ quần áo rách nát, ôm chặt con búp bê vải.
“Lạnh quá.” Tôi cởi áo khoác ra rồi mặc cho cô bé, chiếc áo khoác thì rộng, lại khoác lên cơ thể bé nhỏ của cô bé, thoạt nhìn có vẻ rất buồn cười: “Cháu đang đợi ai, cháu đợi bao lâu rồi?”
“Hai mươi năm.”
“Hai mươi năm ư?!”
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng tôi chỉ nghĩ con bé nói đùa, bèn ở bên sưởi ấm cho con bé chừng hai mươi phút. Khi tôi chuẩn bị gọi cho trung tâm hỗ trợ trẻ em, con bé trả lại áo khoác cho tôi, một mình đi vào con hẻm tối: “Có người đang đợi cháu ở đây, cảm ơn đã sưởi ấm cháu.”
Cô bé ấy cứ như vậy mà đi trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên, tôi thấy ở bên kia hẻm là một cô gái chừng hai mươi mùa xuân xanh, cũng tầm tuổi tôi, xinh đẹp và nho nhã, thậm chí có thể nói là tuyệt thế mĩ nhân. Cô ta có làn da mềm mại, thoang thoảng mùi thơm của hoa lan. Quả thật, tôi đã thấy rất nhiều người con gái xinh đẹp, nhưng nếu phải so sánh, chỉ có Hoàng Tuyết mới có thể sánh vai.
“Nữ quỷ à?” Mặc dù nói một người như vậy vào lần đầu tiên gặp là mất lịch sự, nhưng lý trí tôi mách bảo, một người con gái xinh đẹp như vậy lại ra đường Vô Đăng vào buổi tối, nhất định không phải người thường.
“Cô đến đây để tìm người đúng không? Khi nãy có một cô bé chừng năm, sáu tuổi đã đi vào con hẻm.” Tôi nhìn thấy khuôn mặt cô gái này có phần giống với cô bé khi nãy, đinh ninh rằng cô ta chính là mẹ của con bé kia.
“Tôi không tìm con bé, tôi tới đây để đợi người.” Người phụ nữ này cứ như một nàng thơ, nở một nụ cười xinh xắn với tôi rồi chậm rãi đi tới. Lúc này tôi mới để ý, cô cũng mặc một bộ quần áo cũ nát, trong tay cũng ôm một con búp bê vải kì lạ.
“Cô bé lúc nãy cũng ôm một con búp bê giống như cô gái này, chỉ là trông nó không mới như khi nãy, như là nó đã đi qua sự thay đổi của thời gian.” Trong lòng tôi nghi hoặc, nhưng tôi không biểu lộ quá nhiều: “Cô cũng đợi người khác à? Không phải là đợi 20 năm chứ?”
“Tôi không chờ được lâu như vậy, chỉ 15 năm thôi.” Cô ấy nhìn về phía tôi, đôi mắt của cô ấy rất đẹp, hai má đào của cô ấy nở nụ cười tươi như hoa.
“Cô à, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Tôi giật mình, ngồi sang bên cạnh.
Cô ấy không trả lời, cúi đầu xuống, chơi đùa với con búp bê xấu xí kia, mái tóc đen bị gió đêm chơi đùa. Cảnh đẹp như thể bước ra từ trong tranh vậy.
Qua mười lăm phút, cô gái chậm rãi đứng dậy: “Người tôi đợi đến rồi; nếu chúng ta có duyên, nhất định sẽ gặp lại.”
Cô ấy từ từ bước vào ngõ hẻm, chờ đến khi bóng đêm đã che mờ dáng hình, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 40 tuổi bước ra. Trông người này cứ có cảm giác rằngm bà ta từng rất xinh đẹp ở cái thời son sắc.
“Bà chị này ở đâu ra vậy nhỉ?” Từ lúc cô gái kia rời đi, tôi vẫn luôn chú ý đầu hẻm, nhưng quả thật không thấy gì, cứ như là người phụ nữ này bước ra từ trong không khí.
“Phải, tôi chờ 10 năm.” Giọng nói của người phụ nữ đẹp này rất êm ả, nghe rất thoải mái. Nhưng mà, tôi không muốn nói nhiều với người phụ nữ này. Những người này xuất hiện thật sự rất kì lạ.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc áo rách, trong tay cũng ôm một con búp bê kỳ quặc. Con búp bê này rách tung tóe, rất nhiều nơi đứt đường chỉ nhưng không được may vá lại.
Người phụ nữ lại biến mất nơi đầu hẻm, lúc này tôi chẳng thể nào ngồi yên được nữa, bèn bật điện thoại, hướng về phía bên kia con hẻm, lại dùng Truy Nhãn quan sát. Điện thoại soi rõ một con đường tối tăm.
Giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, tôi hơi thất thần. Chờ tôi ngẩng đầu nhìn lên, một bà lão đầu tóc trắng xóa, ôm một con búp bê vải rách nát đứng ở trước mặt tôi.
“Bà là…” Nhìn thấy khuôn mặt già nua này, tôi chợt cảm thấy có chút quen thuộc: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa bà?”
Bà cụ không trả lời, chỉ nhìn vào đống hỗn độn trong ngôi nhà số 43,: “Thời gian đã thay đổi, cảnh còn người mất, 5 năm nữa, cậu sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”
Bà lão ấy liếc nhìn tôi một cái, đi dạo bên trong nhà một vòng, đúng khoảng năm phút sau lại đẩy cửa, đi vào con hẻm kia.
“Rốt cuộc, những người phụ nữ này là dạng tồn tại gì?”
Trong lúc tôi đang tự hỏi, đầu ngõ có một bà cụ xuất hiện. Trên mặt bà ấy có rất nhiều nếp nhăn sâu, như những hạt đậu vậy. Bà ấy chống gậy, ôm chặt một con búp bê vải rách mướp, được khâu vá rất nhiều đường chỉ.