“Ai cũng có một mùi hôi thối đặc trưng. Mùi hôi thối này là bẩm sinh, không có loại nước hoa nào có thể che giấu được.” Mái tóc khá dài vì đã lâu chưa cắt tỉa che mất vầng trán của Điền Đằng, nhưng đôi mắt nhỏ ẩn giấu sau lớp mỡ lại lóe ra một tia sáng khá khó hiểu. Điền Đằng đảo mắt qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người tôi: “Ví dụ như mùi trái cây thối, mùi tinh trùng thối, mùi thối xác chết... Mùi thối tỏa ra từ trên cơ thể của mọi người còn nồng nặc hơn tất cả những loại mùi thối mà tao từng ngửi thấy từ trước tới nay!”
Gã số 5 phấn khích đến nỗi run rẩy cả người. Tuy nhiên, điều khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn chính là ánh mắt của tên đó. Gã cứ nhìn chằm chằm về phía tôi; ánh mắt ấy khiến tôi vô cùng bực bội.
“Anh có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người bọn em à?” Người phụ nữ số 4 Vương Vũ Thuần nâng nhẹ tay, xốc quần áo lên rồi tự ngửi cơ thể mình: “Tôi vừa mới tắm xong trước khi bất tỉnh, thế nên trên người chỉ toàn mùi sửa tắm mà.”
Vừa nói, cô vừa duỗi cánh tay trắng muốt ra trước mặt tôi: “Anh số 12, anh ngửi thử xem.”
Vương Vũ Thuần bày ra một gương mặt xinh đẹp ngây thơ, nhưng theo sau động tác duỗi tay như vô tình ấy, tôi có thể trông thấy cả một khu vực trắng nõn nà đằng sau lớp áo.
Ít người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự dịu dàng của cô ta. Tiếc thay, tôi là một ngoại lệ. Đây không chỉ là một trò chơi tử vong, mà còn là chương trình livestream của Âm Gian Tú Tràng; nếu sơ suất, cái giá mà tôi phải trả chính là mạng sống của mình.
“Cô nên kêu gã số 6 ngửi đi. Tên đó thiếu thốn tình yêu bẩm sinh. Đoán chừng, gã đó còn chưa bao giờ ngửi qua cánh tay của một cô gái.” Tôi thẳng thừng tránh né Vương Vũ Thuần, đồng thời âm thầm tự hỏi vì sao cô ấy cứ cố tính làm thân với mình như thế.
“Thứ nhất, do mình ngồi gần cô ta nhất. Thứ hai, có lẽ cô ấy nghĩ mình là kẻ chủ mưu, nhỉ?”
Trước ‘màn trình diễn’ kém cỏi của Vương Vũ Thuần, gã số 5 Điền Đằng hơi tức giận. Trừng to hai mắt ti hí như hai hạt đậu, gã thét to về phía Vương Vũ Thuần: “Số 4, em tránh xa cái tên số 12 ra. Thằng đó rất nguy hiểm! Mùi hôi thối trên người nó có độ đậm đặc cao thứ hai trong số tất cả chúng ta đấy! Không những thế, loại mùi thối trên người nó hoàn toàn là mùi của xác chết! Một mùi xác chết đặc quánh, thấm sâu vào tận xương tủy!”
Điền Đằng nói thế khiến hoàn cảnh của tôi có nguy cơ chuyển hướng xấu dần: “Số 5, đừng có nói nhảm nữa. Nếu tao thực sự có mùi xác chết nồng nặc như vậy, chẳng lẽ tao không biết à?”
“Mọi người không thể ngửi thấy loại mùi này, chỉ có tao mới có thể ngửi thấy nó. Có thể là do khứu giác của tao khá đặc biệt. Đối với những mùi thơm mà mọi người ngửi được, tao hoàn toàn không thể ngửi thấy. Nhưng những loại mùi mà mọi người nghĩ rằng nó rất thối, tôi lại cảm giác thích thú vô cùng. Do đó, mùi càng hôi thối nồng nặc, tao càng bị hấp dẫn. Nếu muốn thơm tho, có thể dùng nước hoa, dầu gội, sữa tắm... nhưng về mùi thối thì khác. Loại hương vị thấm sâu đến tận cốt tủy kia là độc nhất, đã dung hợp nhất quán vào cơ thể của mọi người. Chỉ có nhân tài dơ bẩn nhất mới tỏa ra một loại mùi như vậy.” Gã số 5 há to miệng, hít vào một hơi: “Với cái mùi thối nồng nặc như vầy, nếu có thể sống chung với cái mùi này cả đời, dù chết cũng chẳng sao!”
“Người theo đuổi mùi thối ư? Đây không phải siêu năng lực, mà là một triệu chứng tâm lý.” Gã số 1 Vương Sư nhìn tên số 5 với vẻ thông cảm: “Cậu vừa nói rằng, mùi thối của số 12 là đậm đặc thứ hai trong số tất cả chúng tôi. Vậy, ai mới là người hôi thối nhất trong căn phòng này?”
Vừa nghe Vương Sư hỏi xong, ai nấy đều vểnh tai lắng nghe. Đối với quần thể những kẻ sát nhân trong căn phòng hiện tại, nồng độ đậm đặc của mùi hôi có thể gián tiếp cho biết mức độ nguy hiểm của từng cá nhân nhất định.
“Người hôi thối nhất à?” Điền Đằng không nhìn tôi nữa, đảo ánh mắt sang tất cả mọi người. Khuôn mặt mập mạp của gã càng trở nên hưng phấn hơn: “Không! Tao không dám nói. Mùi của người đó quá đặc biệt; tao chưa bao giờ ngửi thấy mùi nào đậm đặc và kỳ lạ đến như thế!”
“Thằng não tàn này đáng ghét thật. Tao thật sự muốn đâm chết hắn." Gã số 6 buông lời mắng mỏ. Kẻ này nhận ra ánh mắt của Điền Đằng không hề nhìn vào người mình. Điều này chứng tỏ mặc dù gã trông có vẻ hung dữ nhưng không phải là người nguy hiểm nhất trong số những người ở đây.
Vương Sư số 1 cũng hơi kiêng kị. Vốn dĩ gã cũng chỉ là một tác giả viết lách mà thôi. Lần thứ nhất gã giết người là nhờ vật hỗ trợ, trong khi thể lực bản thân lại khá yếu ớt. Một trò chơi tử vong như đêm nay thật không có lợi cho bản thân gã.
“Cậu nói tiếp về chuyện của bản thân đi, sắp hết thời gian rồi.” Người lên tiếng lần này là số 7, một người đang mặc trang phục theo kiểu áo blouse của bác sĩ.
Điền Đằng lấy tay lau mồ hôi trên trán, ngực phập phồng, bắt đầu kể tiếp chuyện của mình.
“Tao là một đứa trẻ sinh non, trí thông minh thấp hơn hầu hết mọi người. Tao chỉ học cách nói chuyện và giao tiếp với mọi người khi lên 6 tuổi.
Những ký ức tuổi thơ của tao bây giờ đã bắt đầu mờ mịt dần rồi. Cha mẹ tao đã ly hôn, tao sống với ông kể từ khi tao có thể bắt đầu nhớ được mọi vật xung quanh mình.
Ông nội đối xử với tao rất tốt. Hễ có ai bắt nạt tao, ông chính là người đầu tiên đứng ra bênh vực.
Nhưng mọi chuyện thay đổi dần từ khi tao lên 5. Đó là một buổi sáng mùa hè, ông tao té ngã trong nhà bếp nhưng mãi không đứng lên được.
Mấy năm sau, tao mới biết sức khỏe của ông nội có vấn đề từ lâu. Ông ấy đã cố gắng lắm mới có thể chăm sóc tao được.
Nhưng hiểu chuyện thì đã quá muộn rồi. Theo bản năng, tao lôi ông nội từ bếp vào giường, rồi đắp chăn cho ông y hệt cái cách mà ông thường chăm sóc tao.
Tao không biết khi nào ông tỉnh nữa. Mỗi ngày, tao luôn ngồi cạnh ông. Khát thì uống nước, đói thì lấy bừa thì gì đó trong tủ lạnh rồi cho vào miệng luôn.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu nữa? Có thể là 5 ngày hoặc nửa tháng?
Một hôm nọ, cảnh sát đá tung cửa nhà. Lúc vừa vào, phản ứng đầu tiên mà bên cảnh sát thực hiện chính là đưa tay che kín mũi lại.
Hóa ra, là hàng xóm báo cảnh sát, bảo rằng nhà ông nội bốc ra một mùi tanh tưởi nào đó. Thấy bọn họ xong tới, tao sợ hãi nấp sau lưng ông nội ngay lập tức.
Bọn họ chỉ trỏ vào ông nội, trong mắt còn kèm theo một sự ngạc nhiên và kinh hoảng nào đó.
Bọn họ nói nhiều lắm, tao thì câu hiểu câu không, giờ chỉ còn lờ mờ nhớ vài chữ, kiểu:
Người này chết lâu rồi à?
Thi thể thối rữa dần rồi.
Sao có một đứa bé ở đây?
Thằng nhóc đó ở chung với cái xác này bao lâu rồi?
...
Tao không quá hiểu rõ về những câu mà bọn họ nói, nhưng tao nhớ kỹ hai từ quan trọng nhất: mùi thối, ông nội.
Kể từ thời điểm đó, khứu giác của tao đã thay đổi. Tao không thể ngửi thấy mùi thơm, nhưng có thể phân biệt rõ ràng từng mùi thối khác nhau. Tao gần như điên cuồng say mê với đủ loại các mùi thối khác nhau, khó mà dứt ra được." Điền Đằng như rơi vào ký ức, nói rất chân thành.
Nói ra có thể mọi người không tin, bằng vào khướu giác, tao có thể chỉ rõ thời gian tử vong đại khái của một người. Thi thể đã chết 11 ngày và thi thể chết 10 ngày đều có một sự khác biệt nhỏ về mùi hôi.
Xin lỗi nhé, không phải tao khoe khoang đâu. Trên thực tế, khả năng đặc biệt này cũng không cải thiện được cuộc sống tồi tệ của bản thân.
Do trí óc chậm chạp, tao thường bị bạn bè bắt nạt. Kết quả học tập của tao rất kém. Bạn cùng lớp, giáo viên, bao gồm cả cha tao đều rất chướng mắt tao.
Điều mà cha tao nói nhiều nhất với tao chính là: Thằng rác rưởi này, tại sao mày không chết đi cho rãnh nợ?"
Ông ấy là một người đàn ông thô lỗ và bạo lực, không thì mẹ tao cũng chẳng ngoại tình rồi bỏ trốn theo trai.
Nói chung là vậy đấy! Đó là tuổi thơ bi kịch của tao, kéo dài đến năm 16 tuổi. Khi đó, sở thích vĩ đại nhất của tao chính là ăn uống.
Tao không biết chơi game, cũng không có bạn bè. Thứ duy nhất có thể khiến tao hài lòng chính là cảm giác no nê đến mức vỡ tung cả bụng.
Cảm giác ấy siêu thoải mái; đây là một loại hưởng thụ.
Dĩ nhiên, cha tao không cho phép tao ăn nhiều như vậy. Ông ấy rất nghèo.
Thế nên nếu muốn trải nghiệm cảm giác no căng vỡ bụng ấy, tất nhiên là tao chỉ có thể đi đến phố ăn vặt. Cơ mà, tao không có tiền để mua đồ ăn đàng hoàng đâu. Tao tìm những món đồ ăn ngon lành được các nhà hàng bỏ vào mấy đống rác, tranh thủ thu gom hết trước khi xe rác đến xử lý.
Toàn bộ quá trình này rất thú vị, giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại vậy.
Cuộc sống kiểu này kéo dài đến năm 16 tuổi như tao đã nói. Năm 16 tuổi, tao bắt đầu đi học trung học ở một trường cấp ba.
Đó là một môi trường mới mẻ cho những người khác, nhưng đối với tao thì cũng không có thứ gì thay đổi quá nhiều.
Tao vẫn tỉnh táo ngồi ở góc cuối cùng của lớp học. Không có ai sẵn sàng ngồi cùng tao, ngồi cùng một thằng học sinh mập mạp chết tiệt bốc mùi toàn thân. Dĩ nhiên, tao cũng không hề hy vọng xa vời rằng mình sẽ hòa nhập được với họ.
Thế nhưng mà, vận mệnh là một điều gì đó rất kỳ diệu.
Vào ngày khau giảng, chợt có một bạn nữ chạy vào lớp ngay giữa buổi học.
Để bảo vệ sự uy nghiêm của bản thân, giáo viên đã phạt bạn nữ đi học muộn này đứng ở hàng cuối cùng của lớp học.
Em ấy tiến về phía tao.
Em mặc đồng phục học sinh với tà váy ngắn hơn những người khác rất nhiều, để lộ ra một mảng da thịt trắng mượt mà ở phần trên của đầu gồi.
Nhưng điều quan trọng nhất là khi cô ấy đi ngang qua tao, tao phát hiện ra cô gái này có một mùi tanh tưởi nhàn nhạt từ cơ thể.
Tao không dám nhìn mặt em, chỉ cúi gầm đầu xuống, lén lút nhìn chân mình và chân em cho đến hết tiết mục.
Vốn dĩ, tao cứ nghĩ là mình đã che giấu rất kỹ, có ngờ đâu vẫn bị em nhận ra."
======
Mời các bạn đón đọc bộ truyện dịch mới theo phong cách Hài - Linh Dị của nhóm dịch Livestream, mang tựa đề Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (được xem là một tác phẩm khác đồng tác giả với bộ Livestream Siêu Kinh Dị) - chất lượng đảm bảo - bản dịch xịn xò - cầu ủng hộ a!!!