(Lưu ý: ở chương trước, mình đã sửa cách xưng hô của Điền Đằng từ việc gọi cô bạn cùng lớp bằng "cô" thành "em" cho nó tình cảm nha mọi người.)
“Trông mình có đẹp không?
"Đây là câu đầu tiên mà em nói với tao. Giọng nói thanh thúy kia vang vọng trong tâm trí tao, khiến tao đờ cả mặt ra.
Tao không biết phải dùng kiểu nói chuyện nào để đáp lại, tao cũng không biết nên bày ra bộ mặt kiểu nào. Sau vài giây, tao vẫn không trả lời.” Điền Đằng nói, trong khi nhíu chặt đôi mắt to như hạt đậu lại; khuôn mặt của gã đầy mỡ, mơ hồ che hết ngũ quan.
“Tao vẫn ngồi nơi đó, hơi căng thẳng. Tao vùi đầu xuống như một con gà rù, nghĩ rằng làm thế thì em sẽ không chú ý mình nữa.
Nhưng tao đã nhầm. Em dường như đang cố tình trêu chọc tao, còn nhấc chân đạp lên bàn học của tao nữa.
Đôi giày của em giẫm lên sách giáo khoa của tao, em lại hỏi nhỏ bên tai: Bạn thấy đẹp không?
Tao vô thức nuốt nước bọt, nhìn đến đôi giày nhỏ và cẳng chân trắng muốt đang giẫm lên bàn học trước mặt. Đôi giày này không nên mang vào chân của một nữ sinh, trông có vẻ quá trưởng thành. Nhưng bất kể thân phận của em như thế nào, đôi giày này hoàn toàn phù hợp với em.
Em quá đẹp, thậm chí tao đã quá tự ti mà không dám nhìn đến gương mặt kia.
Nghe khó tin nhỉ? Chẳng ngờ tao lại tự ti chỉ vì một cái chân à?
Những người khác trong lớp cũng chú ý đến tao, cùng nhìn về góc bàn của tao. Bọn chúng nhìn mái tóc rối bù của tao, nhìn khuôn mặt xấu xí của tao, nhìn cái dáng mập mạp và phì nhiêu của tao. Cái nhìn đó sắc như dao, đầy ác ý và chế giễu.
Tao không nhớ rõ là em bỏ đi khi nào. Tao cảm thấy hơi choáng váng. Sáng hôm đó, khi về nhà, ngoài việc ăn uống vô độ thì dường như tao có một sở thích mới, nhưng vẫn chưa thể xác nhận được.
Tao đã tìm kiếm nhiều nguồn tin khác nhau trên Internet. Kết luận cuối cùng rằng, có lẽ là tao đang yêu. Nghe viễn vông nhỉ? Tao thậm chí còn chưa nhìn kỹ mặt cô gái đó, làm sao tao có thể yêu được? Có phải vì mùi thối thoang thoảng đó hay không?
Ngày hôm sau, tao đến trường với tâm trạng khác hẳn. Cô gái kia lại đi trễ và bị phạt đứng ở góc lớp cuối cùng.
Lần này, tao lấy hết can đảm và âm thầm liếc mắt nhìn vào khuôn mặt của em.
Em đeo hoa tai, có trang điểm nhẹ, theo style nổi loạn ấy. Nhưng dù thế nào đi nữa, không thể phủ nhận một vấn đề cốt yếu nhất, chính là em rất đẹp! Em là người đẹp nhất trong số tất cả những cô gái mà tao từng thấy.
Một tuần trôi qua, dường như em và tao đã có một thỏa thuận ngầm nào đó. Mỗi buổi sáng, em đều đến muộn rồi bị thầy chủ nhiệm phạt đứng nơi cuối lớp, ở cạnh tao suốt một tiết học.
Thời gian trôi qua, thậm chí tao đã hình thành cảm giác thân quen với tình trạng này. Em sẽ đứng bên cạnh tao, nghỉ ngơi một lúc khi mệt, hoặc đơn giản là lấy ghế hay ngồi lên bàn của tao.
Đồng thời, em cũng thích đùa nghịch táo bạo với tao nữa. Em thích ánh mắt của những bạn chung lớp khi nhìn cảnh tao và em bên nhau. Em rõ ràng là một người bị phạt đứng, nhưng lại tựa như một vị nữ hoàng trong cả lớp vậy.
Ba tuần đầu tiên đi học, em đã nhận được rất nhiều thư tình, cũng có rất nhiều người ngỏ lời xum xoe. Thế nhưng mà, ánh mắt của em còn cao hơn đỉnh đầu. Ngoại trừ tao ra, chẳng có ai lọt vào mắt xanh em cả.
Đây là một điều mà tao không thể hiểu rõ ràng cho đến tận bây giờ. Trong ba tuần trước khi khai giảng, người mà em nói chuyện nhiều nhất hóa ra là tao, một nam sinh béo phì chết bầm, bị cả lớp xem thường
Tao không thể nghĩ ra lý do là gì. Vào thời điểm đó, tao đoán rằng em cũng có trải nghiệm giống tao. Ví dụ như, em là một kẻ yêu thích mùi thối.
Vì lý do tưởng tượng này, tao đã phấn khích đến nỗi thức trắng cả đêm. Tao cứ nghĩ, tao không còn cô đơn trên thế giới này nữa.
Tao lấy ra số tiền lẻ mình len lén tiết kiệm được, mua cho em chiếc bánh ngọt đắt nhất rồi tranh thủ đến trường lúc sáng sớm.
Mỗi ngày, em đều đi học muộn, mắt thâm quầng và chưa bao giờ có thói quen ăn sáng; điều này có hại cho sức khỏe của em. Tao muốn tiến gần hơn đến mối quan hệ với em, để rồi sau đó nhận lấy thực tế quá phũ phàng.
Em vẫn đến muộn vào ngày hôm sau. Nhìn em bước vào lớp, tao bèn thò tay vào cặp sách, chuẩn bị lấy bánh ra. Điều tao không ngờ là lần này thầy giáo lại không phạt em, còn lạnh lùng ra dấu cho em ngồi vào bàn học.
Em thè lưỡi ra, làm mặt xấu với thầy giáo. Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người đó đã thay đổi chỉ sau một đêm.
Tao không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng tao có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ cơ thể em có vẻ nồng nặc hơn.
Kể từ đó, em vẫn đi học muộn nhưng thầy chủ nhiệm không bao giờ phạt em nữa. Không những thế, thầy còn bật đèn xanh quan tâm em qua rất nhiều lần.
Em luôn được các bạn nam trong lớp hoan nghênh, nhanh chóng hòa đồng cùng bạn học nên nhanh chóng quên bẵng tao đi.
Thường thì tao nên bằng lòng với thực tại và không nên làm phiền em nữa, nhưng mùi thối từ cơ thể em ngày một nồng hơn. Mùi thối ấy khiến tao mê say, hành hạ thần kinh tao từng giờ từng phút. Lúc đó, tao chắc chắn rằng điều thu hút tao không phải là vẻ đẹp của em, mà là mùi thối kia.
Tao phát điên lên, tao khao khát có được em, tao muốn chiếm trọn hương vị bốc lên từ người em ấy!
Một ngày sau khi tan học, tao đã bí mật theo dõi em.
Em không về nhà, chỉ lang thang trên đường đến hơn 9:00 tối rồi mới lấy điện thoại di động ra, đi đến một hội quán nào đó.
Địa điểm kia rất bí mật. Em vừa đến cửa, một người đàn ông lái xe đến, dẫn em lên lầu.
Chỉ cần nhìn vào lưng gã đó, tao nhận ra người ấy chính là thầy chủ nhiệm của tao.
Trông một số vấn đề có vẻ khá phức tạp, nhưng chúng mày sẽ dễ dàng nhận được câu trả lời nếu thay đổi góc nhìn.
Tao đã ở bên ngoài hội quán ấy cả đêm. Khoảng 3:00 hoặc 4:00 sáng, thầy chủ nhiệm bước ra với vẻ ngoài mệt mỏi nhưng trông khá thỏa mãn.
Tao lẻn vào, nhận ra hình ảnh decor nơi đó rất ướt át. Và khi mấy tay bảo vệ tiến đến, tao cũng bỏ chạy luôn.
Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn như bình thường. Thầy giáo cũng không phát hiện tao từng đi theo, nhưng cái cách mà em nhìn tao trông có vẻ là lạ.
Tao biết mình đã bị lộ ngày hôm qua. Ngẫm lại cũng đúng! Tao mập thế này, làm sao mà em không nhận ra khi tao theo dõi em chứ?
Nghĩ vậy, khi tan học, tao lại không thể tự kiểm soát bản thân, tiếp tục theo dõi em lần nữa. Vẫn là hội quán ấy, nhưng lần này lại là một người đàn ông khác đi cùng em.
Nhìn thấy điều này, tao có tâm trạng rất kỳ quá. Tao thậm chí còn không biết mình đang có cảm giác gì. Là tức giận, xấu hổ hay vui mừng đây? Có lẽ đều không phải.
Trong vài ngày kế tiếp, tao luôn đi theo em, nhìn em hẹn hò với rất nhiều người đàn ông khác nhau... mãi cho đến cuối tuần.
Em đứng ở tầng dưới hội sở, nhìn vào vị trí mà tao đang trốn...
Tao chính là người đi lên lầu hội sở cùng em vào đêm hôm đó.
Đêm đã khuya, cùng chung một phòng riêng, em đã dạy tao rất nhiều thứ.
Tao như đang ở trên thiên đường. Tao đã quên tất cả. Tao chỉ hít mùi cơ thể em một cách điên cuồng, ôi cái mùi bẩn thỉu thấm đẫm tận máu xương của em.”
Điền Đằng nhếch to miệng, như là nghĩ tới một chuyện gì đó. Hai mắt của gã tách ra một khe hở, nhìn chòng chọc vào Vương Vũ Thuần. Cả thân thể mập mỡ của gã phát run lên, tựa hồ đang hồi tưởng lại cảm giác lúc đó.
“Để có thể tiếp tục ngửi thấy mùi thối này, tao cũng đã phải trả giá rất nhiều.
Vài ngày sau, em nhờ tao làm một việc, nói rằng việc này không khó lắm, cũng không dễ lắm.
Em trông lúc đó rất bình tĩnh, cứ như thể việc đó chỉ đơn giản như đang mượn vở ghi chép giữa các bạn cùng lớp vậy. Em nhờ tao đi giết gã thầy giáo chủ nhiệm kia.
Khái niệm về cái chết đã hình thành trong đầu tao khi tao được 5 tuổi. Chết chóc đại diện cho một mùi thối cực đoan. Tao không hề do dự gì, đồng ý ngay lập tức.
Trong thế giới cằn cỗi của tao, em là một phần không thể thiếu được.
Trời đã khuya. Em mặc vào bộ quần áo hở hang, dụ thầy giáo chủ nhiệm vào một con hẻm vắng. Canh ngay lúc cả hai sắp lên đỉnh, tao lấy gậy sắt đập một phát vào đầu thầy chủ nhiệm.
Nói thật nhé, tao không hề biết cơ thể con người lại yếu ớt đến như vậy. Tao đập mạnh hết mức, thầy giáo tắt thở ngay mà không hề có bất cứ phản kháng gì.
Chúng tao đã lấy hết đồ đạc trên người thầy, gồm điện thoại di động đến ví tiền. Sau đó, tao đốt quần áo của thầy rồi giấu xác vào bãi rác ở con hẻm sau vì chẳng ai đến quét dọn khu vực ấy cả.
Thầy chủ nhiệm mất tích. Cảnh sát đến trường điều tra nhưng chẳng ai nghi ngờ gì đến tao và em.
Vì phủi sạch mối quan hệ, em hiếm khi liên lạc với tao. Em không hề liên lạc tao, mãi đến khi người ta tìm ra thi thể của thầy chủ nhiệm.
Lúc đó, em sợ lắm, còn muốn đi tự thú nữa. Dù tao khuyên can thế nào thì em vẫn chẳng chịu nghe lời.
Hết cách, tao đành chôn em ở mảnh sân phía sau nhà mình.
Tao không thể sống nếu thiếu em. Tao muốn ở bên cạnh em y hệt như ngày xưa từng ngồi bên cạnh ông nội. Hơn nữa, đến lúc này thì không có ai đến quấy rầy chuyện tao và em nữa rồi."
=================================================
Mời các bạn đón đọc bộ truyện dịch mới theo phong cách Hài - Linh Dị của nhóm dịch Livestream, mang tựa đề Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (được xem là một tác phẩm khác đồng tác giả với bộ Livestream Siêu Kinh Dị) - chất lượng đảm bảo - bản dịch xịn xò - cầu ủng hộ a!!!