WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 50: Cô bé sống trong cơn ác mộng (1)

Chương 50: Cô bé sống trong cơn ác mộng (1)





“Đại ca, con chó này ngộ ngộ! Anh vợ của em là cảnh sát, bọn họ huấn luyện chó nghiệp vụ lâu năm đều giống y chang con này, có khả năng cắn đứt cổ người, hung dữ hơn chó sói nữa.”

“Sợ cái đách! Cả hai xông lên chơi nó!”

Bọn côn đồ xoay mặt nhìn nhau, chẳng thằng nào dám chơi dại, tựa như khách du lịch đi vào chuồng sư tử trong thảo cầm viên, vô cùng khép nép, sợ sệt.

Bọn chúng không dám xông lên liều mạng, không có nghĩa là tôi sẽ tỏ lòng khoan dung, rộng lượng tha cho bọn chúng lần này, “Hiện tại thấy sợ hả? Lúc đập phá cửa hàng nhà tao, sao tụi bây không sợ?”

Không nhiều lời nữa, tôi cầm vỏ chai xông lên.

“Cứ làm theo lời tao! Dù con chó có dữ cỡ nào thì nó cũng là súc sinh mà thôi!” Thằng xăm mình này đã lăn lộn đầu đường xó chợ từ lâu, quá quen với mấy chuyện đánh nhau như thế này. Gã xách băng ghế lên, vọt thẳng về phía tôi: “Lên anh em! Chơi chết miee nó!”

Chưa chạy được mấy bước, vẻ hung ác trên mặt tên này đã hoàn toàn biến thành sợ hãi. Một cái bóng màu vàng nhoáng lên, ngay cả tôi còn không bắt kịp động tác của nó; tên xăm mình liền té nhào xuống đất.

Hàm răng nanh bén nhọn cách đôi mắt một khoảng cách rất nhỏ, từng làn hơi thở kèm theo nước dãi của chó nhiễu lên mũi gã. Một đôi mắt đen nhánh, sắc bén nhìn chằm chằm vào chiếc cổ yếu ớt của tên côn đồ.

Tên xăm mình nuốt ực một cái, cổ họng nhấp nhô, nhìn chằm chằm vào con chó đất lông vàng có thể hình lớn hơn bọn chó thông thường một chút. Môi gã run rẩy, mấp máy, chẳng thể nói nên lời.

“Nhanh quá!” Vừa cảm thán, tôi vừa ngồi xổm xuống cạnh tên xăm mình.

Chát...

Tôi nện vỏ chai xuống nền xi măng sát bên lỗ tai của gã, “Tao có vài chuyện muốn hỏi mày, nếu mày trả lời thành thật thì tao thả cho đi. Nếu bọn mày cố ý giấu diếm, chắc tao giữ lại một cái tai cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

“Hôm nay bọn tao thua! Nhưng hình như anh em bọn tao không có xích mích gì với mày trước đây mà?”

“Cửa hàng Khoái Nhạc Điên Phong tại số 263 phố Đinh Đường, có phải bọn mày đến đập tiệm hay không?”

“Chính xác! Đúng là do bọn tao làm!”

“Trả lời rất ngay thẳng! Ông chủ của bọn mày là ai?” Hiện tại, nhờ gió sông thổi một hồi, tôi đã tỉnh rượu.

Tên xăm mình do dự một chút, rồi nói: “Mày không đụng đến bọn họ được đâu, bọn họ nắm gần một nửa đất Giang Thành này.”

“Ý mày là tập đoàn bất động sản Giang Cẩm? Có phải Giang Thần sai mày làm thế hay không?”

“Bọn tao làm gì có tư cách nói chuyện với Giang thiếu gia, người mời bọn tao ra tay là đội trưởng đội bảo vệ nhà hàng Thế Kỷ Tân Uyển – tên Thạch Hữu Phúc.” Gã xăm mình nằm yên trên đất một cách thành thật: “Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu mày muốn trả đũa thì tìm bọn chúng đi, nghe nói hôm nay là sinh nhật của tên Thạch Hữu Phúc đó, bọn chúng có hẹn với vài em út ăn nhậu ở quán bar Blues thì phải!”

“Quán bar Blues à...” Tôi không muốn phí thời gian với bọn nhãi nhép này, bèn nhớ lại phần tư liệu liên quan đến quán bar Blues: “Bạch Khởi, Tiểu Phượng, chúng ta đi thôi!”

Bọn tôi đi khỏi khu chợ đêm một cách vội vàng nên không thấy được ánh mắt oán độc của gã xăm mình này. Tôi bảo Tiểu Phượng tự đi về tiệm trước, còn mình và Bạch Khởi ghé ngang quán bar Blues.

Đường Bất Dạ nằm tại khu vực trung tâm của Giang Thành. Trên con đường này, nhiều quán xá mọc lên nơm nớp, nào là quán ăn, quán karaoke, quán bar, đa phần đều là các tụ điểm ăn chơi thâu đêm suốt sáng, đèn đuốc rực rỡ.

Quán bar Blues mà tôi muốn tìm nằm tại con đường Bất Dạ này. Đây là một quán bar mang phong cách trang trí kết hợp giữa linh kiện điện tử và nội thất gỗ sọc đơn giản. Cách bày trí trong quán tạo cảm giác khá tù túng, nhưng chẳng hiểu sao có nhiều thanh niên lại đến quán này.

Thay vì vịn vào cái sở thích phong cách trầm buồn như thế, tôi tin chắc rằng lý do quán đông khách là nhờ vào bà chủ thần bí kia.

Gọi một ly bia lạnh, tôi nép mình vào góc tối trong quán. âm điệu nhạc heavy metal tra tấn màng nhĩ tôi, lâu lâu lại bị một ánh đèn màu sáng ngời lướt qua cơ thể.

Tôi chau mày, chẳng hiểu tại sao có quá nhiều người đến nơi đây ăn chơi sa đọa như vậy?

Tôi liếc mắt khắp quán để tìm Thạch Hữu Phúc, kẻ mà tôi nhớ rõ gương mặt dù chỉ gặp qua một lần tại tiệc cưới nhà họ Giang.

“Thằng đó không đến à? Hay là có phòng VIP bên trong nhỉ?” Nhìn một vọng, tôi chỉ thấy đám đông cuồng loạn. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi với linh hồn non nớt đang đốt cháy thứ tình cảm mãnh liệt trong tim mình.

“A?” Ánh mắt tôi dừng tại vị trí sâu nhất bên trong quầy bar, nơi đó có một cô bé tầm 8 – 9 tuổi đang ngồi làm bài tập.

Cô nhóc đó ăn mặc như một con búp bê, dáng vẻ ngoan ngoãn. Dường như tiếng nhạc chát chúa và đám đông gào rú xung quanh chẳng hề ảnh hưởng đến cô bé. Con nhóc ấy vẫn cúi đầu, miệt mài làm bài tập.

“Ồn ào thế này mà bé làm bài tập được sao?”

Cô bé không thèm ngẩng đầu lên, chẳng hề ngó ngàng gì đến tôi.

“Bé tên gì? Hình như chúng ta từng gặp nhau, phải không nhỉ?” Khi tôi vừa nói ra câu này, các nhân viên quán xung quanh bèn chuẩn bị manh động, dường như cảnh giác tôi là một thằng biến thái dụ dỗ con nít vậy.

“Kỹ năng tán gái của anh bạn cổ lỗ sĩ rồi.” Một cậu bạn say xỉn đang ôm bạn gái của gã đi sau lưng tôi, nhìn chằm chằm vào cô nhóc trước mặt: “Còn nhỏ vậy mà anh bạn cũng dám ra tay. Người anh em, tôi khuyên anh một câu tận đáy lòng, đừng vì 03 phút mà cả đời bóc lịch.”

Tôi chỉ có thể gượng cười, vì đúng thật tôi có cảm giác từng gặp qua cô bé này ở đâu đó. Do bệnh nghề nghiệp, tôi luôn chú ý đến tất các những người và sự vật xung quanh mình. Vì thế, tôi biết đây không phải là ảo giác.

“Quán em cấm không cho mang thú cưng vào. Thưa anh! Nhớ giữ chó của anh cẩn thận nhé.” Nhân viên phục vụ bước đến với một gương mặt không mấy thiện cảm.

“Uống ly này xong, tôi sẽ đi.” Ý định ban đầu của tôi là núp trong bóng tối quan sát, phải ẩn mình lặng lẽ trước khi gặp Thạch Hữu Phúc. Mặc dù tôi khá hiếu kỳ với lai lịch của cô bé này, nhưng đúng thật tôi chuẩn bị rời đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.