Thế nhưng mà, ngay khi tôi vừa đứng dậy, tôi cảm giác tay mình bị ai đó bắt lấy, mà cái bàn tay bắt lấy tôi lại lành lạnh, tựa như một khối ngọc trơn bóng vậy.
“Sao lại...” Tôi chẳng hiểu ra sao, sững sờ ngay tại chỗ.
“Cao tay ghê! Chiêu ‘muốn bắt phải thả’ của người anh em đây thật điêu luyện! Chắc anh bạn lợi dụng con bé chưa trả đời, còn tính hiếu kỳ, bèn để con nhóc ấy tự nạp mạng vào bẫy của ông anh. Thì ra anh mới đúng là tay già đời giữa chốn tình trường này! Tại hạ bội phục, bội phục!” Thanh niên này chắc chắn không có xỉn say bét nhè, là gã cố ý vẽ rắn thêm chân thôi.
“Không phải, tôi...”
“Anh không cần giải thích, tôi biết anh định nói gì mà. Căn cứ và pháp luật nước mình quy định, cô bé này có lẽ chưa tròn 12 tuổi, khung hình phạt thấp nhất chỉ có 13 năm thôi! Người anh em, đừng sợ! Cơ hội đang ở trước mắt anh đấy, người sống trên đời luôn có một giấc mơ. Tranh danh đoạt lợi để làm chi, rồi cũng như Dã Tràng xe cát, thôi thì cứ buông thả chính mình, hưởng thụ thực tại!”
“Buông thả cmm!” Tôi ngồi xuống ghế, bị cô bé nắm tay như thế nhưng con nhóc này cũng chẳng thèm mở miệng nói chuyện. Nó vẫn cúi đầu, chẳng biết đang nhìn thứ gì bên dưới nữa.
Nhân viên phục vụ thấy vậy, bèn xoay người, từ từ đi vào bên trong, dường như gọi ai đó ra giải quyết vụ này.
“Bé con này, dường như chúng ta đã gặp đâu đó thì phải?”
Cô bé vẫn nắm tay tôi, nhưng chẳng nói bất cứ lời nào. Điều nãy cũng khiến tôi hơi xấu hổ, chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo gì cả.
“Hai người từng gặp nhau à? Vậy tại sao một người mẹ như tôi lại không biết chuyện đó?”
Tôi bèn nhìn về hướng phát ra giọng nói vừa rồi. Ánh mắt hờ hững của tôi bỗng bị cuốn hút bởi dung nhan trước mặt. Phải diễn tả thế nào ấy nhỉ?
Dường như người phụ nữ này có ánh mắt hấp dẫn đàn ông từ bẩm sinh, đó là một loại quyến rũ tận xương tủy của kẻ sành đời, là một vẻ đẹp ma mị, hấp dẫn mà tôi chưa bao giờ gặp qua.
Cô ấy dùng hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, môi son cắn nhẹ, khiến người xung quanh chịu đựng cơn thèm thuồng sau những ảo tưởng xấu xa vừa nảy sinh trong đầu.
Bên dưới chiếc cổ trắng nõn, tôi trông thấy một vết màu xanh sẫm giữa vùng đồi núi đầy đặn, nhìn kỹ lại, thì ra là một hình xăm đuôi hồ ly tuyệt đẹp, kéo dài từ ngực đến một vị trí nào đó.
Tôi từng gặp rất nhiều người phụ nữ đẹp, nhưng chẳng có mấy ai đủ để so sánh với cô gái trước mặt này.
“Làm gì đơ ra vậy? Tôi đang hỏi cậu đấy?” Cô gái ấy bước đến ngồi bên cạnh tôi, ngoắc tay gọi bartender mang ra một chai rượu hiệu Royal Salute, lập tức khui ra.
“Khách bình thường không order được loại rượu này đâu, kể như hôm nay tôi mời cậu.” Chén qua chén lại một lúc, dưới tác dụng của rượu khiến mặt cô ta ửng hồng, càng thêm xinh đẹp.
Tôi chưa từng uống loại rượu này, cái cảm giác thiêu đốt của lửa nóng cũng tương tự người phụ nữ trước mặt này, khiến tôi khó lòng lên tiếng hỏi chuyện.
“Cô là ai?”
“Cậu đang ngồi trong quán bar của tôi, nắm tay con gái tôi, giờ lại hỏi tôi là ai à?” Cô ta gắp hai viên nước đá, bỏ vào ly rượu. Sự hòa quyện giữa độ rượu nóng và độ lạnh lẽo của nước đá làm mùi rượu càng nồng đậm hơn.
Tôi thu lại ánh mắt của mình, bắt chước cô ấy, bỏ hai viên nước đá của mình, rồi hỏi: “Onitsuka Ayaka?”
Giọng nói Hoa ngữ của cô ấy rất trôi chảy, đó là lý do mà tôi không chắc suy đoán của mình có chính xác hay không?
“Cậu cứ nếm thử rượu của tôi nhé. Đây là phương pháp điều chế mới nhất, khó mà tìm ra loại này ở mấy quán bar khác.”
Làm sao tôi có thể yên tâm uống rượu khi tôi đang ở trong quán của người ta, bị con gái của người ta nắm tay ngay trước mặt mẹ ruột của nó?
“Hiểu lầm thôi mà! Chẳng qua là tôi trông con gái của cô rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào rồi.”
“Chỉ đơn giản là gặp qua đâu đó, rồi con gái tôi liền nắm tay của cậu à? Cậu biết không, thậm chí con nhóc bảo bối này của tôi đều không cho phép mẹ nó vuốt ve người nó nữa đấy!”
Nghe Onitsuka Ayaka nói xong, tôi cảm giác cô ta có ẩn ý gì đó: “Vậy xin lỗi, chắc tôi nhận lầm người. Trong công việc của tôi, cơ bản là tôi cũng chẳng bao giờ tiếp xúc trẻ nhỏ ở độ tuổi này.”
Onitsuka Ayaka nghe tôi đáp lời như thế, bèn nói bóng nói gió: “Không tiếp xúc trong thế giới hiện thực thôi, chưa chắc là trong giấc mơ thì không!”
Cô ấy nhấc ly rượu lên, vặn vẹo vòng eo một cái: “Anh Tử, vô phòng mẹ một chút nha.”
“Anh Tử?” Vừa nghe được cái tên này, suýt nữa tôi làm rơi cả ly rượu. Trong lúc livestream tại trường cấp ba Tân Hỗ, vào lúc nguy cấp, có một cô bé đứng ra giúp tôi chặn đường Thần sát Nguyên Thần. Đó là một cô bé bị oán khí bao trùm toàn thân, tên là Anh Tử.
“Chẳng phải Anh Tử là lệ quỷ sao? Cô bé này là người sống sờ sờ mà?” Tôi đánh bạo bước đến, nâng khuôn mặt của cô bé lên. Vừa trông thấy gương mặt không khác gì đêm hôm đó, tay của tôi run lên một cách mất kiểm soát.
“Giống nhau như đúc! Cô bé này giống con bé lệ quỷ kia như đúc!”
Anh Tử liền khép sách giáo khoa lại, nắm lấy tay tôi, đi theo Onitsuka Ayaka vào trong.
Ba người, một chó đi vào phòng nghỉ của nhân viên ở phía sau, tránh xa âm thanh ồn ào, náo động ban nãy. Giữa những ánh nhìn đầy ghen tị kia, Onitsuka Ayaka đóng sầm cửa lại.
Cởi giày cao gót ra, cô ấy ngồi lên giường một cách trang nhã. Bất cứ một động tác tùy ý nào của người phụ nữ này đều là một bài kiểm tra nghị lực dành cho cánh đàn ông.
“Đừng gò bó như vậy, thả lỏng cơ thể đi.”
Làm sao tôi có thể bình tĩnh trước những hình ảnh này, còn may mắn là tôi không mặc quần bó thể thao lúc ra đường hồi sáng nay.
“Cô gọi tôi vào đây có việc gì? Hình như chúng ta không hề quen nhau.”
“Đừng có nói giọng lạnh lùng như thế mà. Nếu bé Anh Tử đã thích anh như vậy, thì em cũng thích anh. Mà một khi em đã thích anh, thì anh muốn làm gì em cũng được.” Cô ấy giãn eo một cái, để lộ đường cong cực kỳ quyến rũ của mình, “Hay là anh muốn em chủ động trong chuyện này?”