Cô gái có mái tóc lượn sóng trông như lệ quỷ ấy đang thất tha thất thểu đứng lên. Cô ấy bặm môi, tay vẫn cào cấu liên tục vào bụng, đi đến cửa xe.
“Thật xin lỗi, nếu cô muốn xuống xe, mời đi cửa sau.” Bác tài nhắc nhỏ, nhưng cơ bản là cô ấy chẳng thèm nghe. Cô ta đứng khá gần cánh cửa, chỉ còn vài bước nữa mà thôi.
“Hì hì...”
Cửa xe mở ra, một tiếng cười cợt nô đùa của trẻ nhỏ bỗng dưng truyền vào. Tôi liếc mắt nhìn sang, bèn thấy có vài cái bóng đen nhỏ nhắn ném một giỏ rau ngay cửa xe, sau đó chạy nhanh vào trong Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe của Mẹ và Bé.
“Con cái nhà ai, trễ rồi mà còn chưa ngủ vậy nhỉ?’
Cô gái có mái tóc bồng bềnh kia mang giày cao gót, bước lốp cốp xuống xe. Do đang đau lòng, cô ấy thấy giỏ rau cản đường cũng không thèm tránh, mà giơ chân lên, định bụng giẫm xuống.
“Coi chừng kìa!”
Chiếc gót bén nhọn sắp sữa đạp xuống giỏ rau, thì một tiếng khóc em bé vang lên từ chiếc giỏ cũ nát ấy.
Còn may, cô ta kịp dừng chân. Gót giày lạnh lẽo ấy chỉ cách làn da mịn màng của em bé chừng vài centimet. Thậm chí, đứa bé trong vỏ rau ấy còn cỏ thể đưa tay lên, chạm vào guốc giày.
Nghĩ đến việc mình suýt nữa đã giết chết một sinh mệnh bé nhỏ, trong lòng cô gái tóc lượn sóng vẫn còn sợ hãi. Cảm xúc thù hận ngận tràn tâm trí cũng vơi dần đi một chốc, lý trí đã tỉnh táo trở lại.
“Mẹ ơi...” Một giọng nói nghẹn ngào, kiệt quệ vang lên từ miệng đứa bé, nghe văng vẳng tựa như tiếng “mẹ ơi.”
Cô gái ấy ngồi xổm trước cửa xe gần một phút đồng hồ, rồi bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Cô ta không xuống xe nữa, mà ôm lấy giỏ rau, về lại ghế ngồi.
“Con mụ điên này lại muốn làm gì nữa?” Mặc kệ ả là người hay quỷ, chỉ cần cô ta xuống xe liền không thể nào uy hiếp tôi nữa. Ai mà ngờ cô ta không những ở lại chiếc xe này, mà còn ôm thêm một đứa bé.
Không phải là tôi không có lòng nhân đạo, nhưng một kẻ ngốc nhìn vào cũng nhận rõ một chuyện, sự kiện có kẻ vứt bỏ một đứa bé ngay cửa xe buýt đúng lúc này là rất quỷ dị.
Rừng hoang núi vắng, có ba mẹ nào đi vứt con ở trạm xe buýt ngay cái giờ giữ khuya thế này?
Đây đâu có phải là vứt con để nó có cơ hội sống một cuộc đời tốt hơn, đây không phải là vứt bỏ, mà là cố ý giết chết đứa bé!
Cô gái tóc lượn sóng ấy ôm chặc vỏ rau không rời tay. Cô nàng mặc kệ luôn đứa bé khóc oa oa ấy, chẳng thèm dỗ dành. Ngược lại, cô ta lấy hộp chứa dụng cụ make-up ra, bắt đầu tô son trát phấn.
“Ả điên rồi à?” Tôi di chuyển điện thoại di động quay, chụp cô ấy, lại khiến từng dòng comment nổ ra trong phòng livestream.
- Đậu xanh rau má, cái quái gì thế?
- Sự thật chứng minh, chỉ cần nhân loại chịu cố gắng, chắc chắn sẽ đáng sợ hơn ma quỷ!
- Bọn phàm phu tục tử mấy người chỉ lo ngắm nhìn vẻ bề ngoài. Chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra điểm kỳ quái nhân trên người cô gái tóc lượn sóng ấy sao?
- Bạn bên trên phát hiện ra chuyện gì vậy?
- Xu hướng thời trang hiện tại là mặc đồ lụa đen, nhưng người phụ nữ đó lại mang quần tất bó sát!
- ĐC*^#***....!
Make-up nhanh gọn lẹ, gương mặt lấm lem vì nước mắt ấy được một lớp phấn dày tô lên. Cô ấy vừa tô son vừa ngắm nhìn đứa bé đang khóc: “Nếu mẹ không phá thai, chắc hẳn đứa con đầu lòng của mẹ cũng lớn gần bằng con.”
Nhìn nụ cười trên gương mặt trát tát màu phấn kia, ngay cả tôi còn muốn ói, huống chi đứa bé trong giỏ rau ấy.
Cô gái tóc bồng bềnh móc điện thoại di động ra, ôm chầm lấy đứa bé. Cô ta vuốt ve gương mặt sưng húp vì khóc kia: “Giống quá, con thật là giống thằng đàn ông bội bạc kia.”
Mà cũng lạ thay, đứa nhỏ được cô ta ôm vào lòng, bỗng nhiên khóc nhỏ lại. Gương mặt béo núc ấy dường như đang chứa đựng một điều gì đó thâm sâu.
“Nếu không ai thương con, thì để mẹ thương con. Coi nào, hai mẹ con mình gọi điện chào hỏi ba ba nghen.” Cô ấy nhấn số điện thoại cho người đàn ông kia, quả nhiên liền bị tắt máy. Cô nàng gọi liên tục mấy số khác nhau đều không được.
“Anh hay lắm, Lý Tử Kiện, đều là anh ép buộc em!” Cô gái tóc lượn sóng ôm em bé bằng một tay. Cánh tay gầy còm ấy siết đứa nhỏ rất chặc, khiến nó đau đớn, nhưng cô ta có quan tâm gì đâu.
Cô ấy dùng tay còn lại bật ứng dụng WeChat lên, tìm một hồi, cuối cùng thấy được mục tiêu của mình. Cô ta liền ấn vào nút gọi ‘Video-call’, đưa điện thoại di động cao lên trước ngực, đủ để quay chụp bản thân và đứa bé xuất hiện trong màn ảnh.
Không lâu sau, cuộc gọi video được kết nối. Người bắt máy có dáng vẻ điềm đạm, nho nhã, đang mặc đồ ngủ, bụng to vì bầu bì, con mắt sưng húp, dường như vừa mới khóc xong.
“Cô là ai? Sao cô biết WeChat của tôi?” Giọng nói phát ra rất dịu dàng, dễ nghe hơn con mụ tóc lượn sóng trên chiếc xe buýt này cả chục lần.
“Tao là ai à? Chắc mày quên mấy tấm hình trong gói bưu kiện kia rồi hả?”
“A a... ra là cô quyến rũ chồng tôi!”
“Quyến rũ sao? Nói thật cho mày biết, chồng mày nói với mày đi làm tăng ca tại công ty, thật ra là đi ngủ với bà đây. Tao và anh ấy đều hiểu rõ từng tấc da, thớt thịt trên cơ thể lẫn nhau đấy.”
“Im đi! Đồ thứ lăng loàn!”
“Mày là cái thá gì mà chửi tao? Kẻ cướp anh ấy từ trong tay tao chính là mày! Tao mới là vợ của ảnh! Mày nhìn thấy không? Tao đang ôm con của tao với anh ấy trong ngực nè!” Cô gái trang điểm lòe loẹt này nhe răng cười: “Mày nhìn kỹ đi! Nhìn cho thiệt kỹ, coi đứa bé có giống y chang chồng mày không?”
Nói xong, cô ta ghìm chặt hai tay đứa bé, đè sát mặt nó vào màn hình điện thoại.
“Mày... mày...!” Cô gái bụng bầu trong cuộc gọi video ấy bỗng khụy người xuống. Cô ta gào thét trong đau khổ. Nghe thấy tiếng ồn, người đàn ông từ phòng khách liền xông vào.
“Nhu em ơi! Dương Nhu em ơi!”
Máu tươi thấm ướt chiếc áo ngủ màu trắng. Cô gái lăn lộn, té xuống sàn phòng. Người đàn ông hấp tấp với lấy điện thoại, gọi xe cấp cứu.
Cuộc video-call ấy quay chụp lại tất cả, trong khi phía bên này, đứa nhỏ đang khóc thét tỉ tê còn cô gái tóc bồng bềnh kia đang cười tươi vui vẻ một cách rợn người.
“Đáng đời nhà mày!” Cô ta vừa cười, vừa bỏ đứa bé vào trong giỏ rau. Sau đó, cô ta đặt cái rỗ bên chân, xem nó như một công cụ hết tác dụng, mặc cho đứa bé nằm khóc thút thít.
Lưu Y Y vốn có bản tính thiện lương, vừa thấy em bé cứ khóc lóc như thế, bèn định bụng bế lên dỗ dàng.
Con bé vừa nhích mông đứng lên thì bị tôi đè lại bả vai: “Cháu ngồi xuống! Mấy chuyện như thế này, ở nơi khác thì được, còn tại chiếc xe này, cháu không nên xen vào!”
Loa phát thanh trong xe vang lên, xe buýt bắt đầu chạy.