Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 67: Người chết đón xe (thượng) (2)

Chương 67: Người chết đón xe (thượng) (2)
Qua 03 trạm liên tiếp, tầm 40 phút hơn, thế giới trong xe vẫn yên bình.

“Còn một vài trạm nữa là đến trạm cuối cùng rồi.” Tôi nhịp chân một cách mất tự nhiên, càng cảm thấy lo lắng tự đáy lòng.

Cả con đường này, mặc dù mọi chuyện rất quỷ dị, nhưng nguy hiểm chân chính chưa từng xuất hiện, thậm chí còn quá an toàn so với nhiệm vụ tại trường cấp ba Tân Hỗ nữa.

“Tút tút... Đã đến trạm Thanh Thổ đạo quan. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”

Cửa trước, cửa sau đồng loạt mở ra. Ước chừng một, hai phút gì đó, bỗng có tiếng chuông đồng vang lên leng keng phía ngoài xe. âm thanh ấy rất kỳ quái, tựa như trẻ con ngày xưa vừa lắc chuông, vừa chăn trâu ở miền đồng quê.

“Lần này là thứ gì lên xe nữa đây trời?”

Tiếng chuông lớn dần, đứa bé trong giỏ rau cũng ngừng khóc, những hành khách còn lại cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Đúng lúc này, năm người đưa tang ngồi tại dãy ghế cuối cùng bỗng đứng dậy. Gượng mặt bọn họ tái mét, động tác vẫn cứng nhắc như ban nãy.

Năm người đó đứng dậy, xếp thẳng hàng, rồi trật tự xuống xe. Ngay khi bọn họ quay người, tôi bèn nhìn thấy một chuyện. Thì ra, có một lá bùa vàng chữ đó dán sau ót mỗi một người mặt đồ tang ấy.

“Dán bùa sau ót cổ, thế là sao?” Tôi nhích người tới trước, định bụng dùng điện thoạt quay lại hình ảnh lá bùa. Vô hình chung, tôi trông thấy một ông đạo sĩ mặc áo dài màu xanh đứng phía dưới đường lộ, ngay vị trí cửa sau.

Ông ta dùng một tay lắc chuông đồng, một tay quơ nhành liễu, miệng lẩm bẩm gì đó.

“Chẳng lẽ là người cản thi* trong truyền thuyết?” Tôi cầm điện thoại di động lên, đi đến cửa sau xe. Ngay lúc ấy, vị đạo sĩ đang niệm chú nọ bỗng rùng mình một cái, nhìn về phía tôi bằng một ánh mắt khó mà tin nổi.

(Chú thích: Cản thi là một loại cổ thuật của tộc Miêu, thuộc vào văn hóa thầy mo. Từ thời nhà Thanh đã lưu truyền rộng rãi lời đồn về “người cản thi” ở Tương Tây, nghĩa là “người cản thi” dùng “bí thuật” để mang thi thể người tha hương trở về quê cũ, cho bọn họ yên nghỉ tại quê nhà mình.)

“Ông là...” Tôi vừa định bắt chuyện thì bị lao đạo sĩ nọ ngăn lại. Ông ta ra dấu suỵt im lặng, rồi cắm nhành liễu vào bên hông. Sau đó, người nọ lấy một tờ giấy màu vàng ra, viết vội vã vào đó vài chữ, xếp lại gọn gàng, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Ngay sau đó, ông ta lắc chuông đồng, nhắm hai mắt lại, bước lên xe. Tiếp theo, vị đạo sĩ nọ nhét tờ giấy vàng ban nãy vào tay của tôi, rồi giữ nguyên tư thế nhắm chặt hai mắt ấy, bước xuống xe.

Ông ta không hề nói bất cứ một chữ nào trong cả chuỗi hành động ấy, cũng không nhìn đến bất cứ ai trong chiếc xe này.

"Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi. Chào mừng quý hành khách tham gia giao thông bằng chuyến xe buýt số 14 không có nhân viên soát vé, mời quý khách bỏ 01 đồng tiền chẵn tại cửa xe phía trước, ngay khi lên xe, trên xe không có tiền thối. Ai muốn xuống xe, vui lòng tiến về cửa sau. Trạm dừng tiếp theo: cư xá Hoa Viên."

Ngay khi loa phát thanh thông báo như thế, điện theo của cô gái có mái tóc lượn sóng cũng reo vang. Cô ta nhìn số máy gọi đến, bèn vặn ra một nụ cười méo mó, trả lời cuộc gọi: “A lô, bà xã bảo bối của Lý Tử Kiện nhà anh còn khỏ không đó?”

“Dung Dung, em đang nói gì thế? Em mới là bảo bối trong lòng anh mà. Con đàn bà luống tuối có chồng ấy cuối cùng đã không thể nào can dự vào chuyện của chúng mình rồi.”

Âm thanh trong cuộc gọi ấy rất mạch lạc, giọng nói và ngữ điệu đều giống y hệt với những cuộc gọi trước đây, nhưng nội dung câu chuyện có gì đó là lạ.

“Anh là ai?”

“Anh là Tử Kiện đây mà. Trễ thế này mà anh mới gọi cho em, là để báo cho em một tin mừng. Cuối cùng, chúng ta có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại rồi.”

“Anh ly hôn rồi à?”

“Không, anh giải quyết mọi chuyện còn êm đẹp hơn ly hôn nữa. Con mụ đó với cái chữa hoang kia đã bị tai nạn giao thông chết rồi! Anh cũng không lo phải phân chia tài sản nữa, lại ẵm một món hời từ tiền bảo hiểm! Đúng là ý trời nha! Là ông trời tác hợp cho hai đứa mình về chung một nhà!” Trong điện thoại, đó là một giọng nói hưng phấn từ người đàn ông, tựa như một đứa nhóc vừa làm chuyện tốt, đang nóng lòng chờ người lớn khen ngợi.

“Anh đừng đóng kịch nữa! Bộ anh nghĩ rằng em còn tin anh nữa ư?” Cô gái có mái tóc uốn lượn ấy cười lạnh: “Anh gọi điện thoại giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, bảo em đi phá thai, thứ đàn ông chó má nhà anh!”

“Cái gì mà phá thai? Dung Dung, em nằm mơ gặp ác mộng à? Anh chưa từng gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho em. Tại sao anh nỡ kêu em đi phá thai con của hai đứa mình được?” Giọng nói của người đàn ông bên kia đầu dây tỏ vẻ nghi hoặc: “Dung Dung, anh không hề lừa em, không tin em lên mạng xem tin tức trên báo đi.”

Tôi vẫn luôn luôn chú ý cô gái ấy, hiện tại nhận ra tình hình đã vượt ngoài sức tưởng tượng. Tôi quay về ghế của mình, ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, lên mạng xem tin tức.

“Chiều 17:00 ngày hôm nay, đã có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra tại cư xá Hoa Viên ở Giang Thành. Một chiếc ô tô đã tông vào chuyến xe buýt số 14, kết quả hai người chết, một người bị thương. Trong đó, có một nạn nhân đang là sản phụ, thân phận đã được xác nhận, tên là Dương Nhu...”Trong bảng tin ấy có đăng kèm vài bức hình, chính là một người phụ nữ mặc váy bầu màu đỏ đang nằm trên nền gạch lót đường.

Cô gái có mái tóc bồng bềnh chắc chắn cũng vừa đọc xong bảng tin này, tay cầm điện thoại di động của cô ta bỗng run rẩy liên tục.

“A lô, Dung Dung, chắc là em đọc được rồi hả? Anh không có lừa em mà, đúng không nè?”

“Tử Kiện!” Dường như Trương Dung bị ai đó bóp cổ, cất giọng nói nhưng lại nghẹn ngào không nên lời: “Em xin lỗi anh, nhưng thật ra, em đã lừa gạt anh. Cơ bản thì, vợ của anh không hề ngoại tình với người đàn ông khác. Đứa bé trong bụng của cô ấy chính là con của anh...”

Đầu tóc của cô ấy bị thứ gì đó thít chặt, dường như vặn vẹo hẳn đi. Cô ấy nhìn về đứa nhỏ dưới chân, chẳng biết nó bò ra khỏi giỏ rau từ lúc nào. Trương Dung nhìn nó chằm chằm, rồi nói: “Anh nhìn đi, coi đứa nhỏ này lớn lên giống y chang anh nè!”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch