Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 86: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây (2)

Chương 86: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây (2)
Tư chất của anh đúng thật là ngu dốt mà.”

“Á đù, anh tu hành 30 năm mà mới đến cảnh giới thứ năm, vậy em cần tu luyện làm gì nữa? Có khi 03 ngày sau, em chết mất xác rồi!” Nhìn vào ví dụ chính là bản thân anh Lưu mù trước mặt, tôi cảm giác một sự tuyệt vọng đang ùa về: “Chẳng lẽ không có phương pháp tu luyện nào cấp tốc sao anh?”

“Khi tu đạo, chuyện quan trọng nhất chính là căn cơ, chú em muốn đầu cơ trục lợi như thế sao được? Chỉ là, mỗi một người sẽ có tư chất khác nhau. Anh từng gặp một vài vị có tư chất bẩm sinh hơn người, nội trong một ngày đã có thể phá ba cảnh giới lớn, thông suốt mạch Đốc, thổ nạp tự nhiên.”

Có lẽ do men say, anh Lưu mù vun vẩy cây đòn gánh: “Anh đã gieo quẻ cho em vài lần, mỗi lần đều ra kết quả khác nhau. Trong mạng của em, có Đạo tồn tại, ắt hẳn thích hợp việc tu hành. Thế này đi, anh dạy cho em thả lỏng tâm linh. Cảnh giới đầu tiên – Tâm trai, nếu ai có thiên phú cao, rong vòng mười hơi thở là có thể đạt đến.”

“Vậy thì hay quá!” Đây là lần đầu tiên tụ Đạo, nên tôi khá khẩn trương. Vì thế, tôi chẳng hề để ý đến bọn bạn nhậu ngồi tại mấy cái bàn xung quanh nhìn mình bằng anh mắt ngu ngốc, liền chuyển sang tư thế ngồi xếp bằng.

Dựa theo sự hướng dẫn của anh Lưu mù, tôi áp dụng từng bước để tiến vào trạng thái ‘nhập định*.’

(Nhập định: Khi người ta nhập định, người ta tự hội tụ vào thời khắc hiện tại, chỉ hấp thụ duy nhất một cảm xúc thoải mái. Người ta tự tập trung vào chính mình và quên đi mọi phiền não, lo âu. Đó là một khoảnh khắc ưu việt và cực kỳ có lợi.)

Tôi vừa nhắm mặt lại, đầu óc liền không tự chủ được mà nhớ lại trải nghiệm trong mấy ngày gần đây. Nó cứ như một chiếc tàu lượn siêu tốc lướt qua tâm trí tôi. Xuất phát từ thói quen, tôi bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, phân tích những chi tiết nhỏ bằng lý trí.

“Còn một điểm đáng ngờ chưa tỏ tường trong chuyến xe buýt số 14... Cô bé đã từng giúp đỡ mình có phải là Anh Tử hay không? Mặc dù vẻ ngoài khác nhau, nhưng giọng nói lại...”

“Có phải em thấy trong lòng yên tĩnh hơn không?” Anh Lưu mù hỏi nhỏ khiến tôi bừng tỉnh lại.

“Hiện tại không phải là lúc mình suy nghĩ về chuyện đó. Mình phải thả lỏng tinh thần.” Mặc dù tự nhủ với lòng như thế, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, từng hình ảnh về lệ quỷ, người chết, manh mối các vụ án lại lần lượt hiện lên.

“Được rồi, được rồi! Em đừng miễn cưỡng chính mình nữa.” Anh Lưu mù vuốt mặt một cái, “Anh bảo em thả lỏng tinh thần, chứ không có kêu em nhớ lại chuyện cũ. Từng thớt thịt trên mặt em đã co cứng lại rồi kìa, đây là kích thích mức độ nào mà dữ vậy?”

“Ủa? Có hả anh?”

“Em hù cho đứa nhóc ngồi bạn bên cạnh sợ khóc thét lên rồi kìa, còn có mặt mũi nào mà hỏi có hay không? Giờ chúng ta về cửa hàng đi, xem ra không dùng chút đồ vật hỗ trợ, em khó mà tiến nhập vào trạng thái thích hợp rồi.”

Tính tiền xong, chúng tôi quay lại phố Đinh Đường.

Anh Lưu mù nhìn sơ bố cục trong cửa hàng, rồi đi lên lầu hai, lựa góc có mặt trời chiếu vào, rồi kêu tôi ngồi xuống nơi đó. Tiếp theo, anh ta lấy ra vài cây đàn hương loại đắc tiền trong túi đồ nghề coi bói, rồi cắm xung quanh người tôi theo một thứ tự nhất định.

“Mấy món bảo bối này là anh không dám dùng cho bản thân luôn á! Chú em đừng có làm anh thất vọng nhé.” Anh Lưu mù cố nén cảm giác tiếc của, nhóm lửa, đốt đàn hương. Anh ấy còn lấy ra một lá bùa có tác dụng bổ trợ tập trung tinh thần, dán vào sau lưng tôi: “Được rồi! Giờ thả lỏng chính mình, đẩy tinh thần thoát khỏi sự trói buộc của lớp túi da. Chú em không cần làm gì hết, không cần tưởng nhớ gì hết.”

Đúng thật là tôi cố gắng làm theo lời anh Lưu mù nói. Mùi nhang khói bay vào mũi, thân thể tôi thả lỏng dần, giống như chiến sĩ cởi bỏ mũ giáp, xe nát lớp ngụy trang dày cộm của thế giới này.

“Lúc này, mình chẳng cần phải sợ sệt thứ gì cả. Mình đang ở trong ngôi nhà của mình, chẳng có lục đục hay mâu thuẫn với ai cả, cũng không có ác quỷ kinh hồn, chẳng có gì hết...” Khoảng hai canh giờ sau, nét mặt của tôi mới bình thường trở lại. Đó không phải là trạng thái cảm xúc gượng ép bình tĩnh, mà là một vẻ mặt tự nhiên phơi phới.

Anh Lưu mù đang đứng tại cửa, thấy vậy, bèn thở phào nhẹ nhõm: “Phải mất một canh giờ mới có thể nhập định giữa hàng tá đồ vật phiền não xung quanh. Thằng nhóc này muốn học đạo, quá khó khăn rồi!”

Trái lại, tôi đã ở trong trạng thái thả lỏng tinh thần. Ngay khi cái ý nghĩ hỗn tạp cuối cùng biến mất, cả người tôi bước vào một trạng thái huyền diệu, thoải mái hơn cả khi ngủ sâu rất nhiều.

Thế nhưng mà, khi vừa cảm thụ trạng thái này chút xíu, tôi liền cảm thấy máu huyết ở ngực mình đang lưu động rất nhanh trong cơ thể. Tôi bèn ngẩng đầu nhìn lên, dường như trông thấy một con Cửu vĩ Huyết hồ vô cùng to lớn đang nhìn xuống mình từ bầu trời trên cao.

“Huyết nhiễm Cửu vĩ, gửi hồn nơi mày! Sau này, tao với mày – có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu!”

Con hồ ly chín đuôi trên không trung nhào xuống, há mồm, nuốt trọn cả người tôi vào miệng!

Ngay khi ý niệm của bản thân bị cắn lấy, tôi bừng tỉnh dậy từ trạng thái nhập định: “Cái miee gì vậy?”

Băng vải trước ngực bị máu tươi rịn ra ướt đẫm, tôi chống một tay xuống đất, mồ hôi từ cằm rơi từng giọt xuống đất.

“Mới đó mà tỉnh rồi?” Anh Lưu mù đang đứng canh cửa, thấy vậy liền choáng váng: “Chú em mất hai canh giờ mới nhập định, vừa ngồi yên tầm vài giây mà thức tỉnh luôn rồi. Cao Kiện! Anh mày nói thật nha! Không phải do tư chất của chú em không đủ cao, mà cơ bản là chú em không hề có bất cứ tư chất nào cả!”

Nhìn mấy cây đàn hương cháy hết, hóa thành tro tàn, anh Lưu mù chỉ biết cười khổ: “Nếu Tổ sư gia nhà anh mà thấy cảnh này, phỏng chừng cũng phải thét lên kinh ngạc đấy.”

“Thét lên kinh ngạc vụ gì hả anh?” Tôi dùng tay đè chặt vết thương đang đổ máu trên ngực, đứng gượng dậy, mặt tỏ vẻ xin lỗi.

“Theo gia phả của nhà họ Lưu anh miêu tả, thì chú em đây có thể được xếp vào hạng người có tư chất kém cỏi nhất trong vòng 500 năm gần đây. Nếu là ngày xưa, phỏng chừng chú em đã ăn gậy to vào người nhừ tử, rồi bị tống cổ ra khỏi gia tộc mất rồi...”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch