Ngoại trừ tôi ra, chẳng ai dám đến gần Bạch Khởi toàn thân đẫm máu. Ngay cả anh Lưu mù cũng phải e dè, một tay nắm chặt đòn gánh, một tay để ngay cửa xe. Nhìn ra, anh ấy đều sẵn sàng làm tốt tư thế nhảy khỏi xe.
Vừa ra khỏi dãy núi lớn, tín hiệu liên lạc liền khôi phục. Thiết Ngưng Hương liền báo cáo tình hình tại đây cho cục cảnh sát Giang Thành, cũng nói rõ còn hai cảnh sát mất tích trong núi rừng, thỉnh cầu tiếp viện.
Hai người cảnh sát mất tích, chuyện dính dáng nghiêm trọng. Lãnh đạo cục cảnh sát nghiêm khắc phê bình Thiết Ngưng Hương, sau đó điều động cảnh sát các quận huyện tại khu vực đến đây hỗ trợ.
Sương mù giăng núi tạo rất nhiều khó khăn cho công tác cứu hộ.
Mãi đến chạng vạng, tình hình liền có biến đổi. Từ đường cái xa xa, một chiếc ô tô màu đen có cắm cờ đỏ đang băng băng chạy đến.
Đừng nhìn kiểu xe giản dị mà lầm, vì dù bạn có tiền cũng chưa chắc mua được. Đây chính là xe chuyên dụng chở các vị lãnh đạo cấp cao.
Người lái xe có kỹ thuật khá tốt, trực tiếp lái xe đến thẳng chân núi.
Sau khi tắt máy, mở cửa, bác tài vội vàng lao ra khỏi xe, chạy ra phía sau mở cửa: “Tiên trưởng, chúng ta đến rồi.”
Một chiếc giày theo phong cách Đạo gia đặt xuống mặt đất, đế giày màu gấm nhạt, có thêu hoa văn, lộ rõ từng đường kim mũi chỉ vô cùng tỉ mỉ.
“Lấy pháp khí ra cho tôi, chuẩn bị khai đàn.”
Một người đạo sĩ bước ra khỏi xe, đầu đội mũ quan hoa sen, đeo khăn hình trăng sáng, tay áo thêu tranh nghê thường. Mỗi động tác của người đó đều thể hiện một thần thái xuất trần, thoát tục.
“Anh Lưu, coi đồ người ta mặc kìa, rồi anh nhìn lại xem mình ăn bận thế nào? Đều là những vị tiền bối hành nghề bảo tồn di sản văn hóa nha, sao giữa hai người lại lăn lộn khác nhau một trời một vực như thế?” Vị đạo sĩ vừa bước xuống xe đó là tôi phải đảo ngược cách nhìn về những kẻ tu đạo. Dù là anh Lưu mù, hai vị Đạo nhân cản thi tại Thanh Thổ qua kia, bọn họ đều ăn mặc khá ư là mộc mạc, thậm chí có thể dùng từ ‘bần cùng.’
“Trong 3000 đại đạo, mỗi người có một cách sống riêng, không hề phân biệt sang hèn.”
“Giả bộ chống chế, coi anh kìa, coi chừng tròng mắt rớt ra ngoài nha.”
Vị đạo sĩ mặc cẩm y kia vừa xuống xe, bác tài xế liền bận rộn hẳn lên. Anh ta phải dọn bàn cúng, lư hương, rồi ra ngoài cắt cổ một con gà trống có chiếc màu gà đỏ tươi, to tướng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, vị đạo sĩ kia cầm một cây bút bằng ngọc có khắc hình rồng bay phượng múa trên thân. Anh ta chấm một ít máu, niệm chân kinh, vẽ bùa.
“Anh Lưu, anh ta thuộc môn phái nào vậy?”
“Không biết, anh chưa từng gặp.”
Tôi hơi tò mò, bèn kéo Thiết Ngưng Hương sang một bên: “Vị đạo sĩ mặc đồ đẹp kia đến từ đâu vậy?”
Thiết Ngưng Hương cũng không rõ lắm, đáp cho qua chuyện: “Tôi kể tình hình trong núi cho cấp trên nghe, sau đó bên trên liền phái anh ta đến đây. Còn nữa, họ dặn dò tôi phải đáp ứng mọi yêu cầu của anh ấy.”
“Cấp trên phái đến à? Người đạo sĩ này có lai lịch khá lớn nha!”
Trong khi bọn tôi nói chuyện, người đạo sĩ mặc áo gấm ấy cũng hô to một đoạn chú ngữ khó hiểu về phía rừng núi trước mắt. Sau đó, anh ta đốt lá bùa vừa vẽ xong thành tro tàn.
“Công thành!”
Anh ta ra hiệu cho bác tài xế và Ngô Mãnh, rồi phát động mọi người tiến vào nghĩa trang Tùng Lâm. Làm theo lời anh ta, đội cảnh sát nâng lên một vài ngôi mộ bia nghiêng ngã, rồi giết chín con gà sống, trộn máu với gạo nếp, rồi rắc vào một số vị trí cố định.
Nói cũng lạ, theo cách làm của gã đó, chưa đến 15 phút, sương mù trong núi dần dần tan đi.
“Thì ra trận nhãn được bố trí bên ngoài dãy núi!” Anh Lưu mù bừng tỉnh, nói rằng: “Dù là người bày trận, hay người phá trận, đều có cảnh giới cao hơn chúng ta rất nhiều. Thằng nhóc ơi, cậu đừng xen vào chuyện này nữa.”
Sương mù tiêu tán, tên đạo sĩ mặc đồ đẹp kia quay lại trong xe hơi, nhắm mắt, tịnh tâm, bày ra cái tư thế cao nhân đắc đạo, không màng thế sự.
Bác tài xế thu gom bàn cúng, sửa sang mấy món pháp khi cho chỉnh chu, rồi vào xe, chuẩn bị rời khoi.
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, chuyện đến đây là xong. Ai ngờ, một chuyện phiền toái khác lại tìm đến cửa.
Chiếc xe cắm cờ đỏ vừa chạy ngang người tôi, bèn đột ngột dừng lại. Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tên đạo sĩ kia mở cửa, đi thẳng về phía tôi.
Không đúng, chính xác là đi thẳng đến trước mặt Bạch Khởi.
“Này, con chó này chính là Bạch Hổ tinh chuyển thế, nó có duyên với bần đạo đấy!”
Con duyên con miee mày! Định cướp đoạt chó của tao à? Tôi chen vào giữa gã ta và Bạch Khởi: “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người, con chó là này là thú cưng của tôi.”
“Sát tinh giáng thế! Nếu cậu không chạy cho nhanh, chỉ sợ nó sẽ khắc cậu, chết sớm khi còn thanh xuân.” Đạo sĩ áo gấm lưu luyến dời ánh mắt khỏi Bạch Khởi, ngẩng đầu nhìn tôi.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi quan sát gã một cách trực diện. Nói như thế nào nhỉ? Tên đạo sĩ này có tuổi tác không lớn lắm, có vẻ bằng tuổi tôi. Chỉ là, gã này mày thanh, da sáng, khí chất như kim cương ngọc ngà. Bên cạnh đó, nhờ vào lớp đạo bào trên thân, cả người tỏa ra một vẻ tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, y hệt những vị tiên nhân trong các bức tranh cổ điển.
“Ái chà... Đây quả là hot boy trong giới tu Đạo nha. Nếu tên này mà tham gia ngành công nghiệp điện ảnh, chẳng phải mấy ngôi sao thư sinh mặt trắng kia đều phải thất nghiệp cả ư?”
Dường như tên đạo sĩ áo gấm này khá hài lòng phản ứng cửa tôi, gã liền tự mình ảo tưởng lắc nhẹ đầu, tỏ thái độ không mấy quan tâm: “Thôi, có nói cậu cũng không hiểu. Chỉ cần cậu biết rằng, nếu con chó này đi theo cậu, sẽ dẫn đến tai họa. Nhưng nếu nó theo tôi, nó có thể ngộ đạo, trợ giúp thế nhân.”
Gã vừa mở miệng, liền chỉ định bản thân gã đứng tại vị trí chúa cứu thế, còn tôi lại vô cùng bực mình với giọng điệu hách dịch thế này.
“Khỏi bàn bạc, tôi không cho anh con chó này đâu.”
“Bản nhân tu đạo hơn 10 năm, dĩ nhiên sẽ không làm ra hành vi chiếm đoạt. Nếu duyên chủ không chịu làm phước, vậy thỉnh nói ra lời vàng ngọc, tôi sẽ trả cho cậu một cái giá ưng ý.” Gã đạo sĩ áo gấm này rất yêu thích Bạch Khởi, đứng trước mặt tôi bàn giá cả, khiến cả nhóm cảnh sát bắt đầu quây quần về đây.
“Định ỷ thế lấn người ư?” Tôi đành phải đánh giá tên đạo sĩ này lại lần nữa. Gã có thể tự nhiên nói chuyện mà không đổi sắc mặt, muốn cướp Bạch Khởi từ tay tôi, mà ăn nói đường đường chính chính như vậy, nghe qua còn giả bộ như là đang giúp tôi.