“Chẳng hay duyên chủ có vừa lòng với cái giá 100,000 hay không?
Vị đạo sĩ áo gấm vừa nói xong, mọi người xung quanh liền bàn tán xôn xao.
“100,000 à? Ông trời ơi! Bỏ 100,000 để mua một con chó?”
“Bán lẹ đi ba!! Chỉ là con chó vườn thôi mà, còn chần chờ gì nữa?”
“Đây chính là cơ duyên mà đạo trưởng ban tặng, cậu phải biết quý trọng nha!”
Mọi người bàn vô đủ kiểu, trong khi tôi lại hậm hực trong lòng: “Chú chó này là người nhà của tôi, vì nó mà tôi đang nợ mấy trăm ngàn nè! Xin lỗi, tôi không bán!”
“A đù... Chém gió mát vỡi! Vì con chó mà nợ mấy trăm ngàn ư? Chú nghĩ chú là ai?”
“Đúng là lòng tham không đáy! Chắc nghĩ rằng đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, không hiểu chuyện thế sự, nên thằng này muốn nâng giá cao đây mà”
“Đúng là đồ không biết trắng đen.”
Ngũ quan của tôi rất nhạy bén, những lời rủa xã xung quanh đều chui tọt vào lỗ tai tôi. Dường như Bạch Khởi cũng cảm nhận ra ác ý của đám đông, bèn nhe răng, nhếch miệng.
“Cao Kiện, có chuyện gì vậy?” Thiết Ngưng Hương thấy cả nhóm người đứng xung quanh tôi như thế, có chút lo lắng.
“Không có gì! Chỉ là tôi có duyên với cậu này, định giúp hắn hóa giải tai kiếp!”
Tôi chưa kịp trả lời, đã bị tên đạo sĩ này giành trước. Biểu cảm khi gã nhìn Thiết Ngưng Hương có gì đó không bình thường. Trong ánh mắt của gã, dường như có thêm một loại cảm xúc nào đó, không đơn thuần là thưởng thức vẻ đẹp của cô nàng.
Gã chẳng thèm quan tâm Bạch Khởi nữa, mà vươn tay về phía Thiết Ngưng Hương: “Tại hạ là Lục Cẩn, đạo hiệu Tử Thu. Em có thể gọi anh là Lục Tử Thu.”
“Lục đạo trưởng, lần này cám ơn anh ra tay giúp đỡ.” Thiết Ngưng Hương lịch sự, bắt tay với Lục Cẩn một cái.
“Chuyện nhỏ thôi mà. Anh xuống núi chuyến này để trải nghiệm hồng trần, cảm nhận sự khốn khổ của nhân sinh.” Thằng này càng nói càng hăng, trong khi bàn tay đang bắt tay gái kia chẳng hề muốn buông ra. Nhìn tên đạo sĩ trẻ tuổi này, tôi cứ thấy gã quái quái.
Tên này ăn mặc đúng chuẩn, rất chính quy, nhưng hành động không hề trầm ổn giống anh Lưu mù, khuyết thiếu phong thái đạm mạc của người tu Đạo.
“Lục đạo trưởng, hai người nói chuyện với nhau lâu như vậy, có phải anh cũng giống tôi với cô ấy, vừa gặp đã thân ư?”
Tôi kín đáo kéo Thiết Ngưng Hương lại, tách hai người ra. Lục Cẩn bèn tỏ vẻ không vui, ngó lơ tôi, nhìn về phía Thiết Ngưng Hương: “Anh sẽ ở Giang Thành này một thời gian ngắn. Nếu em có vấn đề nào trong tử vi số mệnh, có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào. Đây là khách sạn mà anh đang ở.”
Nói xong, gã đưa cho Thiết Ngưng Hương một thẻ danh thiếp, rồi mỉm cười quay đi.
“Thằng này rất nguy hiểm”
Tôi lườm hắn bằng ánh mắt bằng viên đạn, nhưng Thiết Ngưng Hương chẳng thèm để tâm. Cô ấy vỗ vai tay: “Đàn em, hôm nay vất vả cho cậu rồi, chuyện còn lại để cảnh sát chúng tôi lo. Cậu và bạn cậu về trước đi.”
Gần trăm người vất vả tìm tỏi, nhưng kết quả không mấy lạc quan. Dường như lão Ngụy đã bốc hơi khỏi nhân gian mất rồi, biến mất bặt tâm khỏi dãy núi lớn. Người cảnh sát bị nhốt trong giếng cạn tại thôn Chuyển Long đã được cứu ra, nhưng anh ta cũng điên mất, tựa như thú hoang dại, gặp người là cắn.
Nhiệm vụ bắt giữ Lộc Hưng lần này đã thất bại toàn diện. Suốt cả ngày, chẳng có ai phát hiện ra tung tích của Lộc Hưng, trong khi quân ta thiệt hại nghiêm trọng.
...
07 giờ tối, sau khi hoàn thành cung cấp lời khai, tôi và anh Lưu mù được chở về khu trung tÂm Giang Thành.
Dẫn một người, một chó ăn cơm nước xong xuôi, tôi bèn tiện tay về nhà tắm cho Bạch Khởi sạch sẽ. Tôi phải thay ba bình nước ấm mới có thể rửa sạch bộ lông dính toàn là máu sói kia.
Ngồi thả lỏng sau một ngày mệt mỏi, tôi bèn trông thấy ánh mắt hờn dỗi của Bạch Khởi. À... Thiếu rượu chưa trả...
Tôi bèn lấy vò rượu Đồng Tiên ra, một người - một chó cụng ly với nhau.
Chờ Bạch Khởi say khướt nằm chổng vó lên trời, tôi liền ngồi bên cạnh nó, vận hành tâm pháp nhập môn của Diệu Chân đạo. Sao ba vòng tuần hoàn, cơn mỏi mệt đã hòa thành hư không, vết thương nứt toát trên ngực cũng có dấu hiệu khép lại.
Xem đồng hồ đeo tay vẫn còn sớm, chỉ mới 09:00, tôi bèn lấy tài liệu của Hoàng Quan Hành ra xem xét.
Nếu điều tra ra được nguyên nhân cái chết của gã công tử con nhà giàu này, tôi sẽ được lợi ích khá nhiều. Chưa nói đến mối quan hệ hợp tác với công ty dược Càn Đỉnh, riêng bản thân tôi, cái chết của gã này mang lại giá trị tham khảo cực kỳ bổ ích.
Tác nhân giết hắn chính là Âm Gian Tú Tràng. Nếu một ngày, ngộ nhỡ điểm hối đoái của tôi biến thành số âm, chắc chắn khi ấy tôi sẽ phải mạnh mẽ chống lại Âm Gian Tú Tràng.
Hiện tại, tôi càng phải chuẩn bị nhiều hơn nữa, tránh việc tới trận rồi hỗn loạn. Tôi không muốn mình rơi vào tình cảnh của Hạ Trì, chỉ biết bò trốn dưới gằm giường, khoanh tay chờ chết.
Trước khi chết, Hoàng Quan Hành đã từng liên hệ qua vài người phụ nữ. Trước hết, tôi gạch danh sách bà chủ quán bar Blue ra khỏi danh sách hiềm nghi. Hiện tại, còn lại ba người: y tá thực tập Tưởng Thi Hàm, Miêu nữ Miêu Viên Viên đến từ Miêu Cương, và ngôi sao hạng nhất Vương Vũ Thuần.
Giờ chẳng biết tung tích của Miêu Viên Viên ở nơi đâu, trong khi Vương Vũ Thuần đang né tránh dư luận, ngay cả đội paparazzi đều không thể lần mò ra. Do đó, mục tiêu ưu tiên hiện tại chính là Tưởng Thi Hàm.
Cô ấy ở cùng Hoàng Quan Hành ngay đêm cuối cùng trước khi gã chết. Có lẽ tôi sẽ phát hiện thêm manh mối từ trên người cô ta.
...
Nói là làm, tôi gọi xe đi đến Bệnh viện Nhân dân Giang Thành, nơi Tưởng Thi Hàm công tác. Viện cớ đến đây để thay thuốc, tôi đi dạo trước từng căn phòng bệnh.
Đêm khuya, bất cứ một bệnh viện nào cũng đều toát ra một vẻ rùng rợn khó hiểu. Sau khi ngó ngang, liếc dọc, nhớ sơ lược bố cục toàn khu này, tôi bèn lấy ra xấp tư liệu của thư ký Trương từng đưa, rồi tiến thẳng vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất. Nơi tôi cần đến là phòng bệnh mang số 9114.
Thang máy đến tầng đỉnh, tôi nhận ra ánh sáng nơi đây không tốt lắm. Bóng đèn lờ mờ, heo hắt trong cả dãy hành lang. Cô y tá trực ban đang đeo kính ngủ bịt mắt màu đen, ngã gục trên bàn. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
“Thế này cũng tốt.” Thực tế mà nói, hành vi đêm nay của tôi là điều tra phi pháp. Do đó, càng ít người biết, lại càng hay.
Dò theo bảng số phòng trên hành lang, tôi đi một mạch đến phòng 9114. Lúc này, tôi dừng chân bên ngoài, nhìn vào căn phòng bên trong thông qua lớp cửa kính. Bất thình lình, hình ảnh trước mắt làm tôi phải kinh hãi.