"Giang Từ chỉ vào thần quán, lại chỉ vào bức tường gãy kia: "Tướng gia ngài xem, gian phòng bên kia của sứ quán ở sát ngay bên bức tường này, nếu hung thủ thật sự kia muốn bắt được sứ thần đại nhân từ chính phòng và muốn đột nhập vào tòa nhà qua bức tường này thì hắn không thể không từ nóc nhà này nhảy qua. Hắn mang theo một người sống lớn, trên nóc nhà cao như vậy, nhảy qua bức tường cao này, còn phải né tránh tai mắt người khác, ta thấy hiện tại, cũng chỉ có Tướng gia mới có thể vượt qua."
Giang Từ cười đắc ý, thoáng sửng sốt, tiếp theo cười to.
Bùi Diễm thấy Giang Từ mắt hướng về phía mình ngắm nghía, mới chợt nhận ra mình nhất thời nhanh miệng đã thừa nhận nàng "vỗ mông" mình, để cho nha đầu này có cơ hội giễu cợt một hồi.
Thấy khuôn mặt Giang Từ tràn đầy vẻ đắc ý, miệng còn không ngừng phát ra tiếng "đề đề" nghe như tiếng đánh ngựa, Bùi Diễm trừng mắt nhìn nàng một cái, quay lưng đi, tự giễu mà cười, rời khỏi Sứ quán.
Thấy hai người bước ra, Trường Phong vệ dắt con ngựa tới, Bùi Diễm nhanh chóng tung người lên ngựa, lại thấy Giang Từ đang nhẹ nhàng vỗ mông con ngựa của nàng, miệng lẩm bẩm: "Ngựa con ơi, ngựa con à, ta biết, thường có nhiều người “vỗ mông” ngươi, đến mức ngươi có thể quên mình là con ngựa, cho rằng mình là thiên thần hạ phàm có thể thống trị chúng sinh. Lần này ta vỗ mông ngựa của ngươi, chính là muốn cho ngươi biết, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con ngựa mà thôi."
Nàng còn chưa dứt lời, "a" một tiếng, đã bị Bùi Diễm kéo lên lưng ngựa, hắn lại thuận tay vỗ mông con ngựa một cái, chỉ nghe tiếng Giang Từ hét to, nắm chặt cương ngựa, phi nhanh về phía trước.
Bùi Diễm giục ngựa đuổi theo, chạy sát bên cạnh nàng, thấy vẻ hoảng hốt của nàng, đắc ý cười nói: "Có vài điều ngươi nên nhớ cho kỹ, thứ nhất không được ăn đồ lung tung, thứ hai không được vỗ mông ngựa bừa bãi."
Giang Từ đã chuẩn bị từ trước, giả vờ mất thăng bằng, ranh mãnh dùng ngón chân đá mạnh vào mông của "Ngọc Hoa Đằng", con ngựa của Bùi Diễm. "Ngọc Hoa Đằng" giật mình, hí dài một tiếng, phóng nhanh như tên bắn. Bùi Diễm bất ngờ, cả người lao về phía trước, thân hình bay lên không trung. Hắn gấp rút vận nội lực, siết chặt cương ngựa, thân thể vững trãi rơi xuống yên ngựa.
Dỗ dành "Ngọc Hoa Đằng" đang hoảng loạn xong, Bùi Diễm ghìm cương quay đầu ngựa, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, nhìn Giang Từ từ từ tiến lại gần.
Giang Từ cũng không nhìn hắn, tay trái nhẹ nhàng vung vẩy roi ngựa, tay phải không ngừng vỗ vào mông con ngựa đang cưỡi, miệng còn ngâm nga khúc "Khích Mã Dao". Nàng nghĩ thầm cuối cùng cũng trêu chọc được con cua lớn này, ngụm oán khí tích tụ trong lòng mấy ngày qua rốt cuộc cũng được xả ra, cực kỳ đắc ý. Tiếng ca của nàng càng lúc càng du dương khoan khoái, nốt ruồi đen trên má phải giống như chỉ muốn trượt vào khóe miệng cong cong cạnh đấy.
Bùi Diễm nhìn nàng thong thả cưỡi ngựa đi qua, tay định giơ roi ngựa lên lại từ từ buông xuống, nhẹ nhàng vỗ vào mông "Ngọc Hoa Đằng", phi lên đi cạnh nàng.
Giang Từ thấy lời sáng nay Bùi Diễm nói từ nay về sau muốn ăn cơm ở Tây viên có vẻ không phải chuyện đùa, nghĩ đến việc mỗi ngày ăn cơm phải nhìn khuôn mặt đáng ghét của con cua này, trong lòng cảm thấy có chút phiền não. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, trước tiên cứ nhẫn nại làm cho hắn mấy món ngon đã.
Nhìn Bùi Diễm ăn hết sức khoái trá, trong lòng nàng lại càng khó chịu, bưng bát đũa lên ngồi ra xa. Thôi Lượng nghĩ tới khúc mắc trong lòng, sợ Giang Từ sau này chịu thiệt, muốn giảng hòa giữa hai người, cười nói: "Tiểu Từ, lại đây ngồi đi."
Giang Từ buồn bực nói: "Không cần, các ngươi là chủ nhân, ta là nô tì, phải tuân theo quy củ."
Thôi Lượng ngạc nhiên nói: "Ai coi muội là nô tì rồi? Muội vốn không phải là người của phủ Tướng chúng ta."
Bùi Diễm gắp một đũa thức ăn, chuyển chủ đề: "Giang cô nương, đây là món gì? Vậy mà ta chưa từng thấy qua."
Giang Từ quay đầu lại nhìn một chút, vui vẻ nói: "Đây là móng ngựa kho."
Thôi Lượng cười to: "Từ đâu ra móng ngựa vậy? Móng ngựa cũng có thể ăn sao?"
Giang Từ bưng chén thức ăn ngồi xuống bàn, chỉ trỏ trên bàn: "Đây là móng ngựa kho, đây là đuôi ngựa treo cây, đây là tai ngựa chiên, đây là..." trong chốc lát nàng không nghĩ ra tên thức ăn phù hợp, ngập ngừng không nói.
Bùi Diễm thấy nàng đang chỉ vào một đĩa rau xanh mơn mởn, dứt khoát buông bát đũa xuống, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Đây là cái gì? Mong Giang Từ cô nương chỉ giáo!"
Giang Từ suy nghĩ một hồi lâu, mỉm cười nói: "Đây là mông ngựa phỉ thúy!"
Thôi Lượng đang uống nước liền sặc, ho khan không ngừng, tay ôm chặt vết thương trước ngực, Giang Từ vội vàng đỡ lấy hắn: "Ngươi sao thế, có đau không?" Nói xong liền muốn kéo vạt áo của hắn ra nhìn kỹ.
Bùi Diễm tiến lại cởi vạt áo Thôi Lượng ra kiểm tra, thấy chỉ là miệng vết thương nứt ra, không có gì đáng ngại, lại quay về bên bàn tiếp tục ăn cơm.
Giang Từ lại không yên tâm, vẫn lấy thuốc bột ra giúp Thôi Lượng thoa thuốc rồi băng bó lại, bưng chén của mình lên, thấy Bùi Diễm cười lạnh nhìn mình, trong lòng lại có chút lạnh lẽo, nghiêng mình tránh xa.