"Được Giang Từ nhắc nhở vài câu, lại đọc kỹ nhật ký ngày đó, tổng hợp lại các phương diện đầu mối, Bùi Diễm trong lòng đã có tính toán, phân phó xuống dưới, các Trường Phong vệ đều tự có sắp xếp.
Hắn lại dẫn Thôi Lượng đến tìm sứ đoàn Hoàn quốc để hỏi kỹ, Thôi Lượng so sánh nội dung câu hỏi với kết quả khám nghiệm tử thi, càng khẳng định rằng người chết không phải là Kim Hữu Lang thật. Bùi Diễm dù vẫn không hiểu vì sao người kia nhất định muốn bắt cóc Kim Hữu Lang, nhưng cơ bản đã xác định được thủ phạm, liền quyết định chờ đợi người đó tự xuất hiện.
Chỉ trong năm ngày, Hình bộ đã kiểm tra và có kết quả, chứng cớ rõ ràng, xác định là có người cố tình phóng hỏa. Kết quả này khiến cả triều đình đau đầu, trong tình thế chưa bắt được tội phạm, nếu đem kết quả này trực tiếp thông báo cho phó sứ Hoàn quốc, Hoàn quốc sẽ khẳng định là Hoa triều đã sai người phóng hỏa, hậu quả không lường.
Ngày hôm nay, sau khi bãi triều, các trọng thần được triệu tập đến Duyên Huy điện để thảo luận vụ cháy Sứ quán, cuối cùng theo đề xuất của Bùi Diễm, quyết định tạm hoãn thông báo kết quả cho phó sứ Hoàn quốc, chờ bắt được tội phạm thực sự rồi mới sắp xếp.
Để tránh phó sứ Hoàn quốc Lôi Uyên hung hăng gây sự, tận dụng cơ hội gây rối, Bùi Diễm , vị tướng chủ trì tra án đột nhiên "nhiễm thương hàn, cáo bệnh nghỉ ngơi vài ngày". Tuy nhiên, dưới sự truy đuổi ráo riết của đám người Trang Vương, Bùi Diễm chỉ đành đồng ý trong vòng nửa tháng sau phải bắt được tội phạm thật, nếu không sẽ tự nguyện nhận trách phạt.
Đối diện với nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa của Trang Vương và sự hỏi han quan tâm của thái tử, Bùi Diễm trên mặt đầy vẻ lo lắng, tỏ vẻ không biết phải làm sao, khiến Tĩnh Vương toát mồ hôi khắp người.
Điệp Viên, dưới tán cây quế.
Bùi phu nhân cúi đầu nhíu mày, vỗ nhẹ đầu cây đàn, ngón tay dài thon như bánh xe xoay tròn, tiếng tỳ bà kêu vang như kim loại va vào nhau, sát khí dần tràn ngập toàn bộ Điệp Viên, đám thị nữ đứng xa như bị gió mùa thu lạnh buốt điên cuồng thổi bay, đồng loạt cúi đầu.
Tiếng đàn vang lên, xuyên mây đạp gió, như dòng bạc vỡ vụn, lại giống như tiếng sấm mùa xuân bất ngờ đánh, mọi người trong vườn đồng loạt biến sắc. Mắt thấy đã đến tận mây xanh, tiếng đàn lại bỗng chuyển nhẹ, tựa lông vũ trắng từ không trung bay xuống, thấp đến nhiễm bụi trần, nức nở nghẹn ngào.
Chờ mọi thứ dịu lại, Bùi phu nhân lại đánh vào ván đàn, tiếng đàn vang cao hơn, tự do như đại dương, tràn trề vô tận, chúng thị nữ dần dần lấy lại bình tĩnh, cảm nhận trong vườn trăm hoa nở rộ, lộng lẫy tươi đẹp.
Có tiếng bước chân yếu ớt dừng ở cửa Điệp Viên, Bùi phu nhân ngừng đánh đàn, một lát sau gảy nhẹ dây đàn, nói: "Vào đi."
Sấu Vân cúi đầu vào Điệp Viên, quỳ bên cạnh Bùi phu nhân, các thị nữ còn lại đồng loạt lui vào trong.
Bùi phu nhân nhìn chằm chằm Sấu Vân một lúc, thản nhiên nói: "Nghe nói tướng gia mấy ngày nay không về Thận Viên ăn cơm, ngày ngày ở Tây Viên, sao ngươi không đến bẩm báo sớm?"
Sấu Vân cúi đầu nói: "Phu nhân, ngài ấy đã biết nô tỳ thông báo với phu nhân về việc sinh hoạt hàng ngày của ngài ấy, nô tỳ lo sợ..."
Bùi phu nhân cười: "Ta là mẫu thân hắn, làm mẫu thân, quan tâm con trai ruột của mình, sợ hắn ăn không ngon, ngủ không ngon, nên mới tìm ngươi hỏi, ngươi sợ cái gì?!”
Sấu Vân chỉ cúi đầu, nhớ tới bàn tay thon dài ấm áp bóp chặt cổ mình đêm đó, toàn thân run rẩy.
Bùi phu nhân nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ngươi nhớ kỹ, ngươi là người của Trường Phong sơn trang, cũng không phải người của Bùi Tương phủ hắn, hắn không dám làm khó ngươi. Đem hết tâm tư khuyên hắn về Thận viên tu thân dưỡng tính, cần cù luyện võ nghệ, đây mới là bổn phận của ngươi."
Sấu Vân cúi đầu: "Nô tỳ tuân lệnh."
"Còn nữa, hắn biết cũng đã biết rồi, ngươi cứ mỗi ngày quang minh chính đại đến chỗ ta thỉnh an, ta sẽ chọn một ngày, để hắn chính thức thu ngươi làm thiếp, con dâu mỗi ngày đều tới thỉnh an mẫu thân, hắn cũng không thể nói gì."
Trong lòng Sấu Vân không biết nên vui hay buồn, thầm nói: "Đa tạ ân huệ phu nhân!"
"Vậy, hắn ăn cơm ở Tây Viên, có phải là người của phòng bếp chính chuẩn bị đồ ăn cho hắn không?"
"Bẩm phu nhân, bên ngoài Tây Viên có người của Trường Phong canh giữ ngày đêm, nô tỳ không thể vào được. Nghe người trong phòng bếp chính nói, trong Tây Viên có một nha đầu, chính là người lần trước trọng thương bị tướng gia đưa về từ Trường Phong sơn trang, sau đó được tướng gia phái đi hầu hạ cho Thôi công tử, việc chuẩn bị bữa ăn là do nha đầu này lo liệu."
Bùi phu nhân sửng sốt, nhớ lại đêm đó tại Trường Phong sơn trang, gọi: "Sấu Hà!"
Thị nữ Sấu Hà trả lời: "Phu nhân."
"Phái người tìm hiểu kỹ thông tin về nha đầu ở Tây Viên kia cho ta."
Ở phía tây ngoại ô kinh thành cách khoảng bảy tám dặm, có một khu nghĩa địa. Lúc này, một nữ tử mặc áo lam mang theo một giỏ đồ cúng, đang quỳ gối trước một ngôi mộ.
Dáng vẻ của nàng mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú như hoa lan dưới thung lũng, nàng dập đầu trước mộ, nhẹ giọng nói: "Ngoại công, tổ mẫu, Sương Kiều đến thăm hai người rồi đây."