"Đúng, vì vậy con ạ, con cũng là người Hoàn quốc. Dòng máu đang chảy trong người chúng ta chính là máu của dòng dõi quý tộc Hoàn quốc." Dịch Hàn đứng đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Ta xuất thân từ võ tướng thế gia của Hoàn quốc nhưng vì là con của ngoại thất nên vẫn luôn bị gia tộc đối xử như người bên ngoài. Vì muốn trở nên xuất chúng và vì một lòng trung với nước hiếu với dân nên khi ta mười tuổi đã đáp ứng phụ thân một việc."
Yến Sương Kiều run giọng hỏi: "Điều gì?"
"Ta đã đồng ý với tổ phụ của con lấy thân phận là một cô nhi gia nhập vào Thương Sơn phái của Hoa triều, sau đó lại dưới danh nghĩa một đệ tử của Thương Sơn phái gia nhập vào quân đội Hoa triều. Trong trận chiến quan trọng nhất, ta đã truyền tin quân sự về cho phụ thân ta để giúp ông ấy một trận toàn thắng."
Giọng của Dịch Hàn như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Yến Sương Kiều, nàng ấy không dám tin vào sự thật tàn khốc này, mất một lúc lâu sau nàng ấy mới lắc đầu và nói: "Vì vậy ông mới mất lương tâm, gạt mẫu thân ta rồi lừa ngoại tổ ta, mới làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa này sao?"
Dịch Hàn cúi đầu, thở dài một tiếng: "Ta và mẫu thân con đúng thật là lưỡng tình tương duyệt, có khoảnh khắc ta phân vân không biết có nên tiết lộ sự thật cho bà ấy hay không. Nhưng chiến tranh đến quá nhanh, ta lại không biết bà ấy đã mang thai. Khi ta đến chiến trường, người mà phụ thân phái tới nhanh chóng đến gặp ta, lúc đó ta không có lựa chọn nào khác. Chỉ là ta không ngờ rằng sẽ khiến ngoại tổ của con chết thảm. Ta muốn tận trung tận hiếu với nước nhà vậy thì chỉ có thể phụ mẫu thân con. Hơn hai mươi năm qua, trái tim ta không có một giây phút yên bình. Ngày hôm đó khi a di của con nói cho ta nghe mẹ con đã sinh ra con, ta đã không ngừng tìm kiếm mẫu thân và con. Đến hôm nay có thể gặp mặt con, thật sự là..."
Nước mắt Yến Sương Kiều trào ra, nàng ấy không muốn nhìn người trước mặt thêm một giây phút nào nữa, quay người bỏ đi. Dịch Hàn vội vàng theo đuổi, Yến Sương Kiều lạnh lùng nói: "Lời ta muốn hỏi đã hỏi xong, lời ông muốn nói cũng đã nói, đời này kiếp này, không hẹn gặp lại!"
Dịch Hàn thở dài một tiếng, nhanh chóng điểm huyệt Yến Sương Kiều rồi giống như lúc đến ôm nàng ấy trở về Thiệu phủ. Đến nơi hắn ra đặt Yến Sương Kiều ngồi lên ghế sau đó chậm rãi đưa tay lên và vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của nàng ấy, tóc dưới tay hắn ta mềm mịn như tơ lụa. Dường như có một sợi dây kết nối đặc biệt giữa hai người qua dòng máu, tuy nhiên trong đôi mắt của Yến Sương Kiều lại tràn đầy thống hận cùng chán ghét. Trái tim Dịch Hàn đau đớn, cuối cùng hắn ta thấp giọng nói: "Thân phận của a di con khá phức tạp nên tốt nhất con không nên tiếp xúc nhiều với bà ấy. Hãy dẫn theo sư muội của con và trở về sớm, kinh thành này không phải nơi dành cho con."
Yến Sương Kiều quay đầu đi, Dịch Hàn lại nhìn nàng ấy một lúc, cuối cùng giải huyệt đạo cho nàng, thân hình nhẹ nhàng bất chợt biến mất trong đêm tối mênh mông.
Yến Sương Kiều ngồi thừ người trên ghế, sau một lúc lâu, nước mắt nàng ấy lặng lẽ rơi xuống, nhỏ xuống váy, một lúc sau ướt đẫm cả một vùng rộng lớn giống như một đóa hoa cúc đang nở rộ.
Dịch Hàn buồn lòng không yên nhưng cố gắng tự trấn an bản thân rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó, ẩn mình vào một ngôi nhà ở phía tây thành. Hắn ta ngồi yên lặng trong sân một lúc lâu cho đến khi sương mùa thu lạnh lẽo bám lên đôi chân thì hắn ta mới thở dài một tiếng và lui vào phòng để nghỉ ngơi.
Ngủ đến giờ Dần thì hắn ta tỉnh giấc. Suy nghĩ về việc nhưng lời muốn nói cũng đã nói xong, nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng biết nữ nhi chắc chắn sẽ không theo mình về Hoàn quốc, kinh thành này không thể lâu dài nên hắn ta quyết định rời đi trong đêm.
Hắn ta thay sang bộ y phục màu đen sau đó cầm lấy trường kiếm như một con mèo săn mồi nhanh chóng rời khỏi nhà, di chuyển nhanh như bóng ma trong thành. Không mấy chốc, hắn ta đã đến cầu Song Thủy ở phía tây thành.
Trời vẫn chưa sáng, bốn phía vẫn tối đen. Hắn ta đứng yên trên đầu cầu Song Thủy một lúc lâu, cuối cùng quyết tâm buông bỏ tất cả chuyện cũ, bước nhanh xuống cầu.
Vừa đi được vài bước, lòng hắn ta dâng lên một hồi cảnh giác, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn ta giữ kiếm ngang lên trước ngực, nhìn về phía mấy người bước ra từ trong bóng tối, đôi mắt hắn ta nhíu lại nhưng không nói lời nào.
Bùi Diễm tiêu sái bước ra, mỉm cười ấm áp như ngọn gió mùa xuân: "Dịch đường chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Dịch Hàn nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy, tia sáng lạnh thấu xương của thành trường kiếm Thu Thủy chợt lóe lên một cỗ lực lượng mạnh mẽ như sấm. Bùi Diễm cảm nhận được một cỗ hàn ý hướng thẳng về phía mình nên nhẹ nhàng xoa xoa cơ thể. Lưỡi kiếm từ bên cạnh bay lên, leng keng vài tiếng, trong thời gian ngắn hai người đã so được mấy chiêu."