Dịch Hàn vừa mới xông lên đã sử dụng những đòn tấn công mạo hiểm, mục đích là khiến cuộc chiến với Bùi Diễm rơi vào tình thế không ai có thể can thiệp đồng thời để tránh bị vây công bởi một nhóm người phía trước. Bùi Diễm tất nhiên hiểu rõ ý đồ này nên không ngừng lùi lại, cố gắng kéo giãn khoảng cách của hai người. Nhưng Dịch Hàn luôn nhằm vào xung quanh Bùi Diễm để tấn công nên sau hơn một trăm chiêu cuộc chiến vẫn khó định.
An Trừng và những người khác đứng ở một bên quan sát tình hình liền biết cuộc chiến này họ không thể tham gia vào. An Trừng đã theo Dịch Hàn suốt thời gian dài nên nhanh chóng xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Hắn chỉ đạo các ám vệ phân tán về bốn phía của cầu Song Thuỷ để ngăn Dịch Hàn không thể trốn thoát.
Chiêu kiếm của Dịch Hàn đột ngột thay đổi, thanh kiếm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo giống như một hoa sen nở giữa đêm tĩnh lặng lại giống như viên đá ném vào hồ tạo ra những vòng sóng nối tiếp nhau. Bùi Diễm cố gắng đỡ chiêu thức của Dịch Hàn, hai thanh kiếm chạm vào nhau khiến mọi thứ xung quanh cũng như rung chuyển theo, thân thể Bùi Diễm khẽ lay động.
Dịch Hàn nắm bắt thời cơ, hét lên một tiếng, thân hình lui lại phía sau và nhanh chóng khinh công bay lên trên các cành liễu ven cầu, mượn lực đó mà bay vút lên không trung rồi vượt qua bờ sông phía bên kia. Bên kia cầu có ám vệ của Trường Phong sơn trang đang canh gác. Dịch Hàn sử dụng khí công, một luồng năng lượng giống như tia chớp bắn ra từ không trung khiến tất cả ám vệ phải lui về phía sau. Sau đó hắn ta nhanh chóng phóng lên mái nhà và biến mất vào bóng đêm.
Bùi Diễm tức giận hừ một tiếng rồi nhanh chóng theo sát Dịch Hàn còn đám người An Trừng bị bỏ lại phía sau.
Dịch Hàn nhận ra chỉ có Bùi Diễm đang theo sát mình nên trong lòng thoáng yên tâm hơn một chút. Hắn ta biết võ công của hai người không phân cao thấp. Hai tháng trước bị đánh bại tại Trường Phong sơn trang không phải bởi vì tài nghệ của hắn ta thua kém Bùi Diễm mà là vì tâm trí nhiễu loạn khiến cảm xúc không ổn định. Lúc này chỉ cần thoát khỏi sự vây công của Trường Phong Vệ và đối đầu với một mình Bùi Diễm thì hắn ta không có gì phải lo sợ. Tuy nhiên việc cắt đuôi Bùi Diễm không phải là chuyện dễ dàng.
Tiếng kèn hỗn loạn rung chuyển bầu trời đêm, Dịch Hàn biết đó là đám người An Trừng đang điều động quân phong tỏa các nơi. Trong lòng hắn ta thầm hận nhưng bên ngoài vẫn duy trì sự bình tĩnh cao độ, cẩn thận xác định tiếng người và tiếng ngựa được điều động đến. Thân thể hắn ta như một làn khói nhẹ bay về phía đông thành, chẳng mấy chốc đã đến bức tường thành ở phía Tây Nam.
Bùi Diễm hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay phóng thẳng về phía Dịch Hàn đang định nhảy ra khỏi thành. Chân phải Dịch Hàn nhẹ nhàng chạm vào tường thành rồi bật lên cao gần một trượng, trường kiếm đặt ngang sau lưng. Sau tiếng "đing", trường kiếm mà Bùi Diễm ném ra rơi xuống đất. Dịch Hàn nhanh chóng nhảy lên, Bùi Diễm nhanh chóng đuổi theo. Thấy Bùi Diễm đã không còn vũ khí, Dịch Hàn mới thở phào nhẹ nhõm mà nhảy xuống tường thành rồi chạy về phía ngoại ô. Nghe thấy tiếng Bùi Diễm vẫn đuổi theo phía sau, Dịch Hàn cười nói: "Bùi Tướng, ngày khác ta lại đến Tướng phủ làm khách!"
Bùi Diễm không nói gì, rút ra vài con dao găm từ bên hông rồi liên tục phóng về phía trước. Dịch Hàn nhanh nhẹn né tránh, hai người một chạy một đuổi, trong một thời gian ngắn đã chạy vào một nghĩa trang.
Bùi Diễm đột nhiên hét lên: “Dịch đường chủ, ngươi không quan tâm đến tính mạng con gái ngươi sao?”
Dịch Hàn giật mình, bước chân dừng lại, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Bùi Diễm phía sau. Hai người yên lặng nhìn nhau, Bùi Diễm cười nói: "Dịch đường chủ, Bùi mỗ chỉ muốn mời ngài vào phủ ngồi một chút, người cần gì phải tránh né như vậy?”
Dịch Hàn cười lạnh: "Xin hỏi Bùi tướng, một mình ngài có thể giữ ta lại không?"
Bùi Diễm lắc đầu: "Không thể."
"Đúng vậy, hôm nay ta nhất định phải rời đi. Về phần nữ nhi của ta, nếu nàng chịu chút tổn thương nào, đại nghiệp của Bùi Tướng gia lớn, thân nhân cũng đông, ngày sau ta sẽ đem từng người để cầu siêu cho nữ nhi của mình cũng không muộn." Dịch Hàn nghiêm mặt nói.
Bùi Diễm tấm tắc lắc đầu: "Xem ra tâm của Dịch đường chủ đúng là tàn nhẫn, chẳng trách năm đó vứt bỏ Yến tiểu thư, hại chết Yến tướng quân cùng Yến phu nhân, lại hại cả đời của Tố đại tỷ."
Gió đêm thổi rất mạnh làm cho lá cây trong rừng xào xạc. Dịch Hàn im lặng một lúc sau đó mới nói: "Bùi tướng, hôm nay ngài không thể giữ ta lại được nữa. Vẫn là câu nói đó: Nếu ngài làm tổn thương nữ nhi của ta, ta sẽ đòi lại bằng mạng sống của tất cả thân nhân ngài!" Nói xong, kiếm quang chợt lóe, một nhành cây bị chém xuống.
Bùi Diễm cười nói: "Dịch đường chủ, ta cũng không muốn lấy mạng ngài cũng không muốn trói buộc ngài, chỉ là có một câu hỏi muốn hỏi."
Dịch Hàn đón nhận ánh mắt của Bùi Diễm, nói: "Bùi Tướng mời hỏi."
"Ta muốn hỏi Dịch đường chủ một chút, đại nhân Kim Hữu Lang hiện tại đang ở đâu?" Bùi Diễm nhàn nhạt nói.
Dịch Hàn sửng sốt một lúc, sau đó lại cười lớn: "Bùi tướng quả là người thông minh nhưng ngài đã hỏi quá muộn, bây giờ ta cũng không biết đại nhân Kim đang ở đâu."