Đầu óc Giang Từ chỉ có một mảng mơ hồ, mờ mờ mịt mịt bị Trường Phong Vệ áp giải trở về Tây Viên. Thôi Lượng nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, thấy Giang Từ bị Trường Phong Vệ áp giải vào, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Một Trường Phong Vệ cúi người nói: "Thôi công tử, Giang cô nương đã làm Tướng gia bị thương. Tướng gia đã lệnh cho chúng ta đưa nàng về gặp Thôi công tử."
Thôi Lượng vội hỏi: "Làm sao muội ấy có thể làm Tướng gia bị thương? Vết thương nặng lắm không?"
"Tướng gia dường như bị thương khá nặng, tình hình cụ thể chúng ta cũng không rõ." Nhóm người Trường Phong Vệ hành lễ rồi lui về phía sau đi ra ngoài.
Thôi Lượng quay người nhìn về phía Giang Từ, thấy nàng đang mơ màng nhìn vào nắm đấm phải của mình thì vội vỗ nhẹ vào má nàng. Giang Từ dần dần tỉnh táo lại, liên tục lắc đầu: "Không, không phải là muội, làm sao muội có thể làm hắn bị thương được chứ?"
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Lông mày Thôi Lượng nhíu lại.
Giang Từ vừa khua tay múa chân vừa nói: "Muội vừa đấm hắn như vậy, hắn liền ngã xuống. Nhưng võ công của hắn là đệ nhất thiên hạ, làm sao mà muội lại có thể làm hắn bị thương được. Không đúng, chắc chắn hắn đang âm mưu gì đó!"
Thôi Lượng muốn hỏi thêm nhưng lại thấy Giang Từ hắt hơi mấy lần lại thấy trang phục của nàng khá mỏng manh nên vội nói: "Muội mau vào phòng nghỉ ngơi, ta sẽ đi xem xét tình hình của Tướng gia thế nào."
Hắn ta vội vã tiến về Thận Viên nhưng lại bị ngăn lại. Thủ vệ của Trường Phong Vệ nói rằng Bùi Tướng bị thương nặng và đang tĩnh dưỡng nên không tiếp bất cứ ai. Nghe vậy hắn ta chỉ có thể rời đi một cách buồn chán.
Thôi Lượng biết chỉ một quyền của Giang Từ không thể làm Bùi Tướng bị thương nặng như vậy. Ngày hôm sau hắn ta cẩn thận hỏi thăm mới biết Bùi Diễm đã giao thủ với một người trong giới võ lâm nên lúc đó dường như đã bị thương thậm chí còn nôn ra máu. Do đó khi Giang Từ “ám sát” mới khiến vết thương của Tướng gia trở nên nặng hơn, nằm trên giường không dậy nổi.
Thôi Lượng không biết tại sao đêm qua Giang Từ lại đánh Bùi Tướng như vậy, nhưng hắn ta cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn giữa hai người. Khi hắn ta hỏi Giang Từ thì nàng luôn tránh né. Thôi Lượng cảm thấy hình như nàng có điều gì đó giấu trong lòng, không khỏi có chút lo lắng. Buổi tối hoàng thượng ngẫu nhiên gặp được An Trừng ở viên ngoại, nghe tin Bùi Diễm “bị ám sát” thì vô cùng tức giận. Thôi Lượng e rằng hoàng thượng sẽ trừng trị Giang cô nương nên trong lòng càng thêm lo lắng.
Ngày hôm nay gió thu lạnh lẽo, bên ngoài trời còn đổ cơn mưa phùn. Khi Thôi Lượng đang chuẩn bị đến Phương Thư Phòng, An Trừng lại vội vàng tiến vào viện và nói rằng Bùi Tướng thỉnh Thôi công tử qua một chuyến. Thôi Lượng lập tức theo An Trừng đến Thận Viên. Bước vào phòng chính, Thôi Lượng thấy Bùi Diễm đang mặc một chiếc áo lông nhẹ và nằm trên chiếc ghế đung đưa, gương mặt có chút tái nhợt. Khi thấy Thôi Lượng tiến vào, hắn mỉm cười nói: "Tử Minh, mời ngồi!"
"Mấy ngày qua ta đều vô cùng lo lắng, may mắn thay Tướng gia khôi phục thật nhanh." Thôi Lượng quan sát Bùi Diễm một cách tỉ mỉ, thấy rằng ngoại trừ gương mặt hơi tái nhợt thì hắn không có dấu hiệu gì khác liền yên lòng.
Bùi Diễm cười nói: "Căn cơ của ta không tệ, dù lúc đó bị thương nặng nhưng sau vài ngày điều dưỡng đã hồi phục lên rất nhiều."
Thôi Lượng nghĩ đến Giang Từ, vội vàng nói: "Tướng gia, Tiểu Từ muội ấy..."
Bùi Diễm vẫy vẫy tay, khẽ nhíu mày: "Ta cũng đang bận tâm về việc này. Ta vốn muốn giữ bí mật việc nàng ấy làm ta bị thương nhưng không biết ai đã tiết lộ, thậm chí khiến cho hoàng thượng biết được, e rằng..."
"Ta đã hỏi qua Tiểu Từ, dường như muội ấy không có ý định làm Tướng gia bị thương. Hơn nữa với công lực của muội ấy thì không thể gây thương tích cho Tướng gia được. Vết thương của Tướng gia chắc chắn là do đối đầu với người trong giới võ lâm."
"Đúng như Tử Minh nói nhưng bên ngoài mọi người chỉ biết nàng là nha hoàn của ta. Nha hoàn mà lại gây thương tích cho chủ tử, nếu không xử phạt thì uy danh của Tướng phủ còn đâu. Ta là trọng thần của triều đình, nàng tấn công ta tức là tấn công triều đình. Nếu không xử lý, e rằng cũng khó giữ miệng lời của đám đông."
Thôi Lượng im lặng một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Vậy có cách nào để cứu muội ấy không?"
Bùi Diễm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta chỉ có thể cố gắng che giấu cho nàng, hi vọng bệ hạ không điều tra sự việc này."
"Ta thay mặt Tiểu Từ cảm tạ Tướng gia!" Thôi Lượng đứng dậy hành lễ.
Bùi Diễm nhanh chóng đỡ hắn ta đứng dậy, ho nhẹ mấy tiếng, vỗ ngực nói: "Tử Minh chớ nên đa lễ như vậy. Chuyện này không đáng để cảm ta. Ta cũng đang có việc muốn nhờ Tử Minh giúp đỡ."
Một mùi hương thanh khiết từ trong miệng thú đồng bay ra, dễ chịu đến tận tâm can. Bùi Diễm nằm dựa trên ghế đu, mắt hơi nhắm lại, nhìn Thôi Lượng mà không nói lời nào.
Thôi Lượng cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc thảm dưới chân, im lặng một thời gian dài, trong phòng chỉ còn tiếng ho nhẹ của Bùi Diễm."