Làm xong trở về, tất cả mọi người đều mệt chết đi được, bất chấp những chuyện khác, rửa mặt xong liền lên giường đi ngủ.
Lâm Niệm nằm ở trên giường, gối đầu là do Đổng Phúc Ny tạm thời dùng quần áo của cô ấy gấp lại thành gối đầu rồi cho cô mượn, dưới thân lót một tầng chiếu cỏ mỏng, trong lòng cũng cảm thấy vạn phần thỏa mãn.
Cô thật may mắn.
Ngày hôm qua làm việc cả một ngày, vốn chỉ có ba đồng tiền công, lại nhận được năm đồng.
Buổi sáng nay thì may mắn lên được xe.
Đến huyện thành, cô lại vừa vặn cầm ba đồng còn sót lại ngồi xe đến Hàng Thành.
Mà sau khi tới Hàng Thành, cô lại tìm được công việc nhanh như vậy, còn gặp được người tốt bụng như Lý Vân và Đổng Phúc Ny.
Ừm, buổi tối còn ăn được một bữa cơm miễn phí trong khách sạn, ăn được hai miếng thịt.
Cuộc sống như vậy, thật sự là rất có hy vọng!
Trong phòng không có đồng hồ treo tường, trên tay Lâm Niệm cũng không có đồng hồ đeo tay, lúc tỉnh lại cũng không biết bây giờ là khoảng mấy giờ, nhưng nhìn ánh mặt trời len lỏi tiến vào qua tấm rèm cửa sổ, có thể đoán được thời gian bây giờ không còn sớm nữa.
Bốn người trong ký túc xá của các cô tới tận mười giờ tối mới tan ca, sau khi trở về thay đồ rửa mặt xong, cơ bản mười một rưỡi mười hai giờ mới ngủ, không chỉ có cô, những người khác trong ký túc xá cũng đều đang ngủ.
Tối hôm qua, vào lúc ngủ Lâm Niệm cũng không cởi quần áo trên người, vậy nên lúc này cũng không cần thay quần áo, sau khi mở mắt trong chốc lát, cô liền ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng bò xuống giường.
Sau khi xuống giường, cô cầm chậu rửa mặt và khăn mặt của mình, lặng lẽ đi ra cửa.
Ngày hôm qua lúc cô ở cùng Đổng Phúc Ny thì có hỏi thăm qua, nhân viên trong nhà hàng ngoại trừ các cô ra, còn có nhân viên phục vụ ban ngày cùng nhân viên rửa chén rửa rau, thời gian làm việc của người trước chủ yếu vào mười giờ sáng đến hai giờ chiều, và bốn giờ chiều đến tám giờ tối, tổng cộng tám tiếng.
Mà thời gian làm việc của nhân viên rửa rau và nhân viên rửa chén chủ yếu từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, đều là người ở gần đó, cho nên cũng không ở trong nhà hàng.
Hôm qua không có thời gian, hôm nay nhìn kỹ, Lâm Niệm phát hiện nhà hàng này lớn hơn cô nghĩ.
Có lẽ bởi vì vị trí của nhà hàng ở ngay gần bến xe, mỗi ngày làm ăn cũng không tệ, cho nên mới tuyển nhiều người như vậy.
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Niệm tạm thời đặt chậu rửa mặt của mình ở bên ngoài ký túc xá, đi dạo xung quanh.
Ở bên cạnh nhà hàng có hai nhà trọ, mấy nhà hàng nhỏ, cửa hàng quần áo, quầy bán đồ vặt vân vân, lại đi qua nữa là trường tiểu học, trường trung học và trường trung học phổ thông, hôm nay vừa vặn là thứ sáu, nhưng cô dậy muộn, học sinh đều đã vào trường học.
Nhưng mà từ tình huống của những tiệm ăn sáng xung quanh mà xem thì nơi này bình thường buôn bán hẳn là không tệ.
Đi dạo một lúc, Lâm Niệm cảm thấy hơi đói bụng.
Cô xoa xoa bụng của mình, lúc trước Lý Vân nói nhà hàng bao ăn bao ở, nhưng nhìn tình huống ba người khác trong ký túc xá, chờ lúc các cô thức dậy hẳn là trực tiếp ăn cơm trưa.
Lúc trước cô đi ra ngoài, trong nhà hàng cũng đang náo nhiệt, tuyệt đối không thể chuẩn bị bữa sáng cho một mình cô.
May mà trong kho hàng của cô vẫn còn thừa lại mấy cái bánh bao.
Trong những ngày vừa qua, trước đó cô đã thử qua, thức ăn chín đặt ở trong kho hàng, quả thật có thể bảo trì nhiệt độ, cô có thể tiết kiệm một chút tiền cơm trưa và cơm tối, sống qua nửa tháng kế tiếp, chờ nửa tháng sau nhận được tiền lương, cô có thể chuẩn bị thêm một ít thức ăn, như vậy buổi sáng sẽ không bị đói.
Lâm Niệm nghĩ thoáng ra, cuộc sống trước mắt so với kiếp trước lúc cô vừa rời khỏi thôn đã tốt hơn rất nhiều, khi đó cô đều có thể chịu đựng được, sống lại với điều kiện tốt hơn, khẳng định càng không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, lúc cô đi ngang qua một khúc quanh, lặng lẽ lấy một cái bánh bao từ trong ngực ra, vừa đi vừa gặm.