Quả nhiên, mùi bánh bao tuy rằng hơi lạnh, nhưng quả thật giống như lúc trước bỏ vào.
Đây là bởi vì lúc trước lúc cô mua bánh bao thì đã muộn, nếu như lúc đó trong tay cô có tiền, sáng sớm đi mua bánh bao nóng hổi, cất chúng ở trong kho hàng, về sau mỗi lần cô lấy bánh bao từ trong kho hàng ra, khẳng định cũng đều nóng hổi.
Bánh bao không nhiều lắm, Lâm Niệm chỉ ăn một cái, sau khi gặm bánh bao xong, cô liền hài lòng trở về.
Lần này lúc trở về, cô cố ý tìm một chỗ xem giờ, chín giờ rưỡi, như vậy cô cũng có thể tính đại khái thời gian bản thân mình trở về và chuẩn bị lúc sau.
Sau khi về đến ký túc xá, ba người bên trong đều đã thức dậy.
Lâm Niệm cười rồi chào hỏi mọi người: "Thật ngại quá, ngày hôm qua quá muộn, chưa kịp làm quen, tôi tên là Lâm Niệm, Lâm là rừng, Niệm là ý niệm, các cô có thể gọi tôi là Tiểu Lâm."
"Tiểu Lâm là người dễ ở chung, ngày hôm qua cô ấy vừa mới tới, đã nói hôm nay mới chính thức làm, kết quả xế chiều ngày hôm qua đã đến giúp tôi làm việc cả một buổi chiều." Đổng Phúc Ny nói.
Có cô mở miệng, trên mặt hai người khác cũng lộ ra nụ cười, cô gái đang thắt tóc bím rất nhanh đã mở miệng
“Tôi tên là Mạnh Kha Mẫn, cô ấy tên là Lưu Hân, nhìn cô có vẻ nhỏ hơn chúng tôi, sau này gọi chúng tôi một tiếng chị đi, chúng tôi chủ yếu làm việc ở đại sảnh.”
Lúc này Lưu Hân đang bôi cái gì đó lên mặt, nghe nói như thế thì cũng gật đầu.
So với Đổng Phúc Ny, bộ dáng của Mạnh Kha Mẫn và Lưu Hân hiển nhiên tinh xảo hơn một chút, nhưng mà điều này cũng có liên quan đến công việc của bọn họ là làm nhân viên phục vụ ở bên ngoài.
Tuổi tác hai người cũng không tính là lớn, nhưng mà so với Lâm Niệm năm nay mới mười tám tuổi, thì quả thật cô nhỏ hơn các cô ấy một chút, vì vậy liền không khách khí mà nói: "Chị Mạnh, Chị Lưu".
Lâm Niệm mới đến, quan hệ với các cô ấy cũng chưa thân quen, không có lời gì để nói, sau khi chào hỏi xong thì cô liền đi tới bên cạnh Đổng Phúc Ny, hỏi cô ấy xem công việc ngày hôm nay có cần chú ý điều gì không.
Đổng Phúc Ny bởi vì chuyện ngày hôm qua mà ấn tượng đối với cô đặc biệt tốt, lúc này tất nhiên cũng sẽ không giấu diếm, nghe vậy thì trên mặt cũng lộ ra ý cười, đem những chuyện cần chú ý nhất nhất nói ra.
Lâm Niệm chăm chú lắng nghe, nếu như không phải trong tay không có giấy bút, cô nhất định sẽ viết lại toàn bộ lời mà Đổng Phúc Ny nói để ghi nhớ, lời nói hiện tại chỉ có thể dựa vào đầu óc cố gắng ghi nhớ học thuộc.
Hơn mười một giờ trưa, cô đi ăn cơm với Đổng Phúc Ny.
Vào lúc này, Lâm Niệm lại biết được một ít tin tức, ví dụ như chuyện các cô được bao ăn tuy là một ngày ba bữa cơm, nhưng cơ bản ban ngày chỉ ăn được một buổi trưa.
Thời gian một ngày ba bữa của các cô là đã được định sẵn không thể thay đổi, đó là bảy giờ rưỡi sáng, mười một giờ rưỡi trưa, và sáu giờ rưỡi tối.
Mà bữa sáng kia, các cô cơ bản sẽ không đi ăn.
Thứ nhất buổi tối các cô tan làm muộn, nếu như buổi sáng còn phải dậy sớm, sẽ rất khó làm được.
Thứ hai kỳ thật bữa cơm buổi sáng cũng không phong phú, cơ bản đều là thức ăn thừa của ngày hôm trước hâm lại, không giống giữa trưa và buổi tối, đều là món ăn mới mẻ nhất trong ngày, đơn giản lúc ngủ sẽ không đói bụng, dậy sớm cũng không được ăn ngon, còn không bằng ngủ thêm một lát, cho nên bình thường vào buổi sáng các cô cũng không dậy để ăn bữa sáng.
Lâm Niệm suy nghĩ một chút, mười giờ tối các cô được tan làm, thu dọn xong thì trên cơ bản mười một giờ mới có thể đi vào giấc ngủ, cho dù bảy giờ sáng rời giường, cũng có tám tiếng để ngủ, nói như vậy, bữa cơm buổi sáng của cô sẽ có để ăn rồi.