Điền Chí Thành mà cô mới gặp lúc nãy, trên người anh có khí chất khiến người khác tin phục, có lẽ anh ta thật lòng thích cô, muốn cưới cô, chính là…Chính là không nên dùng phương thức đê tiện như vậy.
Mục Hiểu Hiểu có chút thất thần trở về khu nhà của thanh niên trí thức, Đỗ Phương và Mai Quyên đứng ở cửa nhìn cô trở lại, thấy đôi mắt cô sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc.
“Ôi chao, Điền Chí Thành nói chuyện gì với cô thế, còn khiến cô cảm động như vậy, nếu kết hôn về chung một nhà, cô chắc ngày nào cũng vui mừng cảm động.” Đỗ Phương cười nhạo vài tiếng, nhìn thấy đồ vật trên tay Mục Hiểu Hiểu, lập tức muốn tiến lên giành lấy xem: “Anh ta cho cô cái gì đấy, để tôi nhìn xem.”
“Cô muốn làm gì?” Mục Hiểu Hiểu theo bản năng mà tránh xa cô ta, thanh âm cô có chút khàn do khóc, cô vòng qua Đỗ Phương, tiện tay đặt đồ vật vào tủ rồi khóa lại, sau đó nằm xuống giường.
“Nhà Điền Chí Thành nghèo như vậy, có thể cho cô ta thứ gì tốt? Tôi nhìn cũng không được, thật keo kiệt.” Đỗ Phương trợn mắt nói, cô ta cũng trở về giường mình: “Tôi cũng lười nhìn, hừ!”
……
Quả phụ Điền ngồi ở sân sau, bà ngồi hóng mát mà trong lòng không yên, nghĩ đến cậu con trai dạo gần đây chút tiến bộ, bà không muốn khiến anh mất đi ý chí cầu tiến này.
Quả phụ Điền cũng đoán được con trai bởi vì cô gái thanh niên trí thức tên Mục Hiểu Hiểu, nên mới có chút tiến bộ như vậy, tuy nhà họ có điều kiện không tốt, nhưng con trai bà đã hai mươi mấy tuổi, thật vất vả mới yêu thích một cô gái, bà không thể liên lụy gây ảnh hưởng đến con trai bà.
Trong lòng bà nghĩ đến việc mời bà mối, để bà mối liên hệ thật tốt với Mục Hiểu Hiểu, nếu cô gái ấy đồng ý làm con dâu nhà bà, bà chắc chắn sẽ xem Mục Hiểu Hiểu như con gái ruột mà đối xử thật tốt.
Quả phụ Điền đương nhiên cũng biết con trai mình làm chuyện đê tiện làm mất hết mặt mũi cùng thanh danh con gái nhà người ta.
Nhưng có biện pháp nào đây, Điền Chí Thành là con trai ruột của bà, dù thằng bé có làm sai, bà vẫn không nỡ chán ghét.
Đến lúc con trai cưới được Mục Hiểu Hiểu về, vì vợ, con trai bà sẽ tiến bộ hơn không còn lười biếng như trước nữa, khi đã có con cái, con trai bà chắc chắn sẽ có trách nhiệm biết gánh vác gia đình.
Lúc bà đang chăm chú suy nghĩ, trước mắt bà đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, sau đó bên chân bà được đặt xuống một cái túi da rắn.
Quả phụ Điền ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy con trai bà Điền Chí Thành một thân mồ hôi, đang cười với bà: “Mẹ à, lần trước con có thấy một tổ chim, hôm nay kiểm tra thấy cái tổ đầy trứng nên con mang về, lúc xuống núi con còn may mắn đụng phải một con gà rừng.”
Điền Chí Thành mở túi da rắn cạnh chân bà ra, bên trong có khoảng hai mươi quả trứng chim, bên cạnh còn có một con gà rừng bị buộc chặt cánh.
Trên đường về nhà, Điền Chí Thành cố ý mua trên Taobao một con gà rừng, anh đoán mẹ anh sẽ luyến tiếc ăn, chắc chắn sẽ kêu anh mang lên thị trấn đổi thành tiền, Điền Chí Thành đã có chủ ý này từ lâu.
“Ái chà, con gà này còn tung tăng nhảy nhót được này.” Quả phụ Điền có chút giật mình, ngoại trừ vết thương do bị cắt trên chân con gà, còn mấy bộ phận khác đều hoàn hảo không bị thương tích gì, đặc biệt là bộ lông bóng loáng mượt mà xinh đẹp của con gà, vẻ ngoài của con gà này không giống gà rừng, càng giống gà nuôi trong nhà hơn.
Quả phụ Điền có chút hoài nghi, nhưng bà lập tức phủ định, con trai bà đúng là có chút lười biếng, nhưng không hư hỏng quá mức, ngoài ra ở trong thôn, mọi người ở đây đều chỉ đủ ăn đủ mặc, có nhà nào dư dả lương thực để nuôi được một con gà rừng mập mạp như vậy?
Trước mắt bà tính mời bà mối đi làm mai cho con trai bà, trong nhà bà điều kiện không tốt, không có đồ vật gì quý giá, nếu bà đem con gà rừng này bán đi, có thể đổi được một số tiền.