Bán xong lấy số tiền đó mua chút đồ vật, dù sao Điền gia nhà bà chỉ có một người con trai, phải cố gắng tích góp để cho con trai bà cưới vợ.
“Con gà rừng này để mẹ thả vào chuồng gà, con nhớ không được giết nó đấy.” Bà ấy vội vàng mang con gà thả vào chuồng gà, còn thuận tiện cho một nắm đồ ăn khô để cho gà ăn: “Buổi tối con đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm đi vào thị trấn, con đem con gà rừng này bán đi, tiền nhận được con tuyệt đối không được dùng, đem về đưa mẹ.”
Nghĩ đến việc kết hôn của con trai, mọi chuyện trước sau đều cần không ít tiền, mà nhà bà nghèo rớt mồng tơi, quả phụ Điền càng lo lắng, khuôn mặt đầy nét u sầu.
Nếu thiếu tiền quá, bà đành chạy khắp nơi vay mượn, quả phụ Điền nghĩ đến nhà mẹ đẻ bên kia, bà cũng không biết nhà mẹ đẻ có chịu cho bà mượn tiền hay không.
Buổi chiều Điền Chí Thành và quả phụ Điền cùng nhau ra cửa bắt đầu làm việc, hai mẹ con phân công nhau làm, cả hai đều nghiêm túc ra sức làm việc kiếm công điểm.
Đến khi mặt trời xuống núi, ánh trăng từ phía tây xuất hiện, mọi người mới chuẩn bị tan làm về nhà.
Chu Bảo Quốc ghi chép công điểm cho từng người xong, liền đi tìm Điền Chí Thành nói chuyện riêng: “Hôm nay chú cho cháu mười hai công điểm, nếu cháu tiến bộ sớm như vậy, mẹ cháu sẽ được hưởng phúc sớm, cháu sắp cưới vợ rồi, hãy tiếp tục cố gắng nhé.”
“Cháu cám ơn chú.” Điền Chí Thành chân thành nói lời cảm ơn.
Đa số phần lớn người ở thôn Chu Điền đều chất phác, Điền Chí Thành trở về nhà ăn cơm chiều, tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày mai trời còn chưa sáng đã phải dậy sớm lên thị trấn, Điền Chí Thành sợ bản thận anh dậy không nổi, đặc biệt lên Taobao bỏ ra mấy đồng tiền mua đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường.
Điền Chí Thành không dám ngủ quá sâu, đồng hồ vang lên hai tiếng, anh liền lập tức nhanh tay nhanh chân ngồi dậy, nhanh chóng tắt chuông báo của đồng hồ rồi mặc quần áo chuẩn bị.
Bên ngoài quả phụ Điền đã dậy từ sớm, thấy anh đi ra, nghi hoặc hỏi: “Chí Thành, trong phòng con có vang lên âm thanh gì kì lạ lắm, là thứ gì vậy?”
“Không có ạ, mẹ nghe lầm rồi, chắc vừa nãy con gây tiếng động quá lớn, con va phải cái tủ.” Điền Chí Thành bình tĩnh nói dối bà.
Cũng may quả phụ Điền không rối rắm chuyện này lắm, bà xoay người vào phòng bếp cầm ra hai củ khoai lang đỏ đã được luộc chín đưa cho anh: “Con mang theo ăn ở trên đường nhé, bán gà rừng xong thì đừng mua gì linh tinh, phải nhanh chóng trở về để còn đi làm.”
“Dạ, con biết rồi.”
Bà thấy Điền Chí Thành trả lời dứt khoát như vậy, bà càng không yên tâm, bà biết tính nết của con trai mình, nên cẩn thận dặn dò thêm: “Tiền nhận được con không được mua gì tầm bậy, con hãy đến công xã mua một lọ kem bảo vệ da về, ngoài ra mua dùm mẹ hai cân đường trắng nhé.”
“Yên tâm đi mẹ, con chắc chắn với mẹ sẽ không mua gì khác đâu, lần trước đi bán thổ sản, người ta còn chưa trả tiền cho con đấy, lúc này vừa tiện đi gặp đối phương lấy tiền.” Điền Chí Thành tự nhiên sẽ không phung phí, Điền gia nghèo cỡ nào anh nhìn là biết, lúc này anh muốn lấy ra chút tiền cùng đồ vật trên Taobao mang về, đương nhiên phải tìm cho bản thân một lý do quang minh chính đại để không bị mẹ anh hiểu lầm.
Quả phụ Điền đưa cho anh cái túi da rắn chứa con gà rừng, để Điền Chí Thành vác trên lưng, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Điền Chí Thành, dặn dò nói: “Con đi đi, nhớ đi đường cẩn thận nhé.”
Điền Chí Thành nâng lên túi da rắn, con gà bên trong nhúc nhích hai lần, Điền Chí Thành vừa gặm một củ khoai lang trong miệng vừa đi dọc theo đường núi của thôn Chu Điền hướng về thị trấn mà đi.
Sáng sớm ngày hè, không khí còn mang theo sương lạnh, Điền Chí Thành vững bước đi tới, cánh tay vốn lạnh lẽo của anh dần nóng lên theo từng bước anh đi, đại khái tầm một giờ sau, anh mới đến được thị trấn.