Nghe được Lý Ngôn Hè nói như vậy, Phục Anh cũng ngây ngắn cả người, bên trong ba lô của Ngôn Hè có chính xác 8 cái tinh hạch.
"Ra vậy! Tinh hạch có thể thăng cáp ba lô của cậu!"
Phục Anh hưng phán nhảy xuống giường, nói với Lý Ngôn Hè.
"Gì vậy gì vậy? Các cậu đang nói cái gì vậy?"
Có Dao một thân sương mù xõa tóc đi ra, sau khi cô thức tỉnh dị năng hệ thủy, lúc tắm rửa gì đó cực kỳ chậm, theo như cô nói là do cảm thấy nước rất thân cận với mình.
Sau khi nghe được phát hiện của Lý Ngôn Hè, Có Dao cũng rất kinh ngạc.
Nói cách khác nếu tiến độ đạt tới 100%, ba lô công năng của Ngôn Hè sẽ được mở rộng?I
"Wow, tôi thật muón đi giết thêm vài con xác sóng cho Ngôn Hè" - Có Dao cao hứng nói.
"Vậy nên ba lô của cậu sẽ tự động ăn tinh hạch sao?"
Phục Anh hỏi, néu là vậy, tại sao năm cái tinh hạch hỏi sáng lại nằm êm đẹp trong ba lô.
Lý Ngôn Hề dở khóc dở cười lắc lắc đầu nói: " Hình như vừa rồi tôi không cẩn thận nhắn hai lần..."
Cô vừa mới làm bộ trong lúc vô ý nhắn hai lần vào chỗ đặt tinh hạch, sau đó tinh hạch thật sự biến mát.
[ Phụt - thằng nào thiết ké điều kiện thắng cấp này vậy ]
[ Ông đây muốn trào máu luôn, từ thuở nào rồi mà còn chơi chiêu double click 2]
[ Càng đơn giản lại càng khó... ]
[ Càng ngày càng vui nha, Lý Ngôn Hè rốt cuộc tìm được chính xác phương pháp sử dụng ba lô rồi]
[ tôi nghĩ nếu là tôi, đại khái cả đời đều không phát hiện được phương thức kích phát hạn hán lời này đó ]
[...]
Nếu Lý Ngôn Hè giờ phút này có thể nhìn đến bình luận của khán giả, nhát định sẽ rưng rưng hai hàng nước mắt cùng vị khán giả kia bắt tay, chẳng phải cả đời trước cô đều không phát hiện phương thức kích phát đơn giản như vậy sao?
Quả thật là chỉ cần nháp hai cái áaaaaaaa...
"Có Dao, chuyện này trước mắt không cần nói với người khác nha." Lý Ngôn Hê nói với Cô Dao.
“Tại sao vậy?"
Có Dao nghi hoặc hỏi, không cần nói với người khác, chính là, cô Quách không nên biết sao?
"Cậu ngốc à, nếu như người khác biết ba lô Ngôn Hè có thẻ thăng cáp, mở rộng sức chứa vô hạn, khẳng định sẽ hoài nghi ba lô Ngôn Hè có rất nhiều thứ tót, nếu có người muốn cướp bóc thì phải làm sao?"
Phục Anh nói, cô vô cùng tán thành với ý nghĩ của Lý Ngôn Hè, thân là chủ nhân của Phục gia, cô cũng gặp qua không ít người tham lam.
Cái gọi là thát phu vô tội, hoài bích có tội*, néu ba lô Lý Ngôn Hề chỉ có 10 cái ô vuông thì còn tốt, người khác biết thì chỉ cảm tháy thật tiện lợi mà thôi, nhưng là néu hàng trăm, hàng ngàn thì sao?
Như vậy hẳn là sẽ có rất nhiều người không ngừng hâm mộ lẫn ghen tị nha.
(*Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại)
"À ra vậy, yên tâm, tôi tuyệt đối giữ kín bí mật"
Có Dao đem miệng khóa lại, tỏa vẻ nhát định sẽ giả vờ không biết chuyện gì, sẽ không nói cho người khác biết.
Lý Ngôn Hề cười gật gật đầu, Có Dao và các cô không giống nhau, cô ấy tính cách sang sảng, chưa bao giờ lăn lội ngoài xã hội, không hiểu được lòng người vẫn cách một lớp da, cũng không hiểu rằng sự tín nhiệm là từng bước một thông qua khảo nghiệm mới có thẻ đạt được.
Với quan hệ hiện tại của các cô và Quách Dung Dung, cô vẫn cảm thấy chừa lại một chút thì tốt hơn, néu sau này có thẻ tiếp tục tín nhiệm lẫn nhau, cô sẽ nói cho cô ấy biết.
Lúc này, điện thoại Phục Anh vang lên.
Bởi vì lúc trước không có ai liên hệ mình, Phục Anh đã ném cái di động kia vào góc tường từ lâu, không ngờ bây giờ lại vang lên.
"Cao Viễn?"
Phục Anh kỳ quái nhìn cái tên này, Cao Viễn là cáp dưới của cô, là người quản lý công ty cô tương đối tín nhiệm trước khi tận thế xảy, nhưng anh ta sao lại gọi điện thoại cho cô?
Mang theo nghi hoặc, Phục Anh trả lời điện thoại.
"Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng có người nghe điện thoại của tôi"
Cao Viễn muốn khóc, máy ngày này anh ta gọi cho tất cả người quen của mình, bao gồm những cô bạn gái của anh, có những só không gọi được thì không nói, còn có những só gọi nhưng không ai nghe máy hét, không ngờ tới Phục Anh lại trả lời điện thoại anh ta.