"Phục tổng... Tôi còn chưa có chét, nhưng cũng sắp chét rồi huhuhu"
Cao Viễn sớm đã quen cách nói chuyện tùy ý của Phục Anh rồi, hiện tại nghe được ngữ khí nói chuyện quen thuộc, anh lập tức cảm thấy hoài niệm có chút muốn khóc nha.
"Tình huống của anh như thế nào? Bị cắn rồi hả?" - Phục Anh hỏi, nếu không Cao Viễn sao lại nói mình sắp chét?
"Không có không có, tôi không có bị cắn cũng không có bị cào, nhưng chung cư của tôi có một con xác sống, tôi chỉ..."
Anh ta không nên mang nữ sinh kia trở về từ quán bar, này thì hay rồi, chạm còn chưa kịp chạm, nữ sinh kia ở trong phòng tắm biến thành một con xác sống.
Sau đó anh ta lập tức đem cửa phòng ngủ khóa lại, lại ở một cái phòng khác mơ mơ màng màng ngủ ba ngày, đến bây giờ anh ta đã trốn ở nhà máy ngày rồi, mỗi ngày chỉ có thể làm bạn với con xác sóng kia, muốn ra ngoài cũng không ra được, hơn nữa đỏ ăn trong tủ lạnh cũng đã sớm bị anh ăn sạch...
"Chỉ có một con xác sóng? Anh còn bị buộc thành như vậy? Giét chét nó không phải là được rồi sao?"
Phục Anh lắc lắc đầu, thằng cha Cao Viễn này tám phần là đã thức tỉnh dị năng mà còn không có biết, một thằng đàn ông to xác còn sợ một con xác sóng trong nhà, cô cũng cạn lời rồi.
"Hả? Giết... giết? Không được đâu! Trong tin tức nói mọi người nên cách xa xác sống một chút, không được để chúng nó đụng tới, nếu không cũng sẽ biến thành xác sống!"
Cao Viễn lập tức phản bác nói.
"Thì ra anh cũng có xem tin tức, vậy anh tiền hóa dị năng sao rồi? Đừng nói với tôi là anh hôn mê ba ngày thật sự chỉ là ngủ thôi nha" - Phục Anh hỏi.
"Tôi không có gì cảm giác, nhưng hình như tôi có cảm giác với thực vật trong phòng..."
Cao Viễn nhìn hai chậu cây xanh nhỏ dùng đề trang trí trong phòng lúc trước, hiện tại trong phòng khắp nơi đều là dây leo...
"Vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?"
Xem ra là dị năng có liên quan đến thực vật, Phục Anh cũng không biết phân loại dị năng, cô chỉ có thể xác định Cao Viễn đã thức tỉnh dị năng, nhưng mà không biết anh ta muốn làm gì.
"Tôi... Tôi chỉ là muốn thử xem còn có người sống sót hay không thôi, với lại xem thử có ai có thể tới cứu tôi không..."
Giọng Cao Viễn càng lúc càng nhỏ, anh ta cũng không ngờ tới Phục Anh sẽ bắt điên thoai của anh. nhưng mà chắc chắn Phục Anh sẽ không tới cứu anh đâu. "Cao Viên, tôi cảm thây... anh nên giêt chêt con xác sông trong phòng rồi nói sau"
Phục Anh thở dài, kế hoạch sau này của bọn họ là thoát ra ngoài, nhưng cô không thẻ cam đoan có thể đi vòng đến chỗ Cao Viễn cứu anh ta.
“Tôi không dám”
Cao Viễn dứt khoát thừa nhận, anh ta tận mắt nhìn thấy xác sóng ăn thịt người ở ngoài cửa, từ đấy về sau liền có bóng ma tâm lý, đừng nói tới việc đi giết xác sống, bây giờ mỗi tiếng đập cửa của con xác sống trong phòng ngủ đều như đập Vào tim anh đó nha.
"Cao Viễn, hôm nay tôi đã giết vài con xác sống rồi đó, chừng nào anh giết được con kia thì hãy gọi điện thoại lại cho tôi"- Phục Anh không lưu tình trực tiếp cúp điện thoại.
Cao Viễn nghe di động truyền đến tiếng tút... tút... tút, nhát thời ngây ngắn cả người, Phục Anh nói cô đã giết vài con xác sóng?
"Đường đi Đào Lý, hình như là sẽ đi ngang qua chỗ Cao Viễn" - Lý Ngôn Hề sau khi gửi tin nhắn cho Quý Thành, nói.
Hằng ngày Quý Thành đều sẽ gửi tin nhắn cho cô, nội dung đều là khuyên cô nên ở trong khu vực an toàn, mỗi lần cô đều sẽ hỏi về chuyện Tào Lệ và Lý Tinh Hải, nhưng đối phương đều trả lời là cô không cần lo lắng linh tinh gì gì đó.
"Ừm, tên kia nhát như chuột, sau này bọn mình còn không biết phải làm sao nữa là, cho nên chỉ có thể đợi đến lúc đó mới thông báo cho anh ta" - Phục Anh nằm ở trên giường thở dài nói.
Quách Dung Dung đã tắm xong trở lại, hỏi: "Vừa rồi cô suy nghĩ tới chuyện lúc chúng ta phải đi khỏi đây thì những người ở hai phòng kia làm sao bây giờ? Mang theo cả bọn họ sao?".