Nhìn thấy Tô Đại Trụ thỉnh thoảng xoa bụng, Trần Lạc ý thức được, tuy dạy dỗ Trần Tĩnh lâu dài dĩ nhiên rất thoải mái, nhưng Tô Đại Trụ sẽ chịu tội cùng cô.
Với tính cách của Tô Đại Trụ, nếu Trần Lạc đưa đồ ăn ngon cho hắn, Tô Đại Trụ còn chưa thấy rõ mặt mũi của Trần Tĩnh, nhất định sẽ chia sẻ cho cô.
Tuyệt không thể nào, cho Trần Tĩnh bánh mì thương hiệu Pháp Vương, Trần Lạc đã rất đau lòng rồi. Phải nhanh chóng chơi chết Trần Tĩnh, nếu không thì sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái xảy ra.
Trần Lạc phủi tay, ba người ngồi xuống sô pha. Trần Lạc trầm giọng nói:
“Không có thức ăn, nhất định phải nhanh chóng lấy thức ăn càng sớm càng tốt, nhân lúc không có ai đi đến siêu thị ở dưới tiểu khu, chúng ta phải lấy nhiều hơn một chút.”
Tô Đại Trụ nói:
“Anh Trần, chúng ta đi ngay đi, ta sẽ yểm trợ cho ngươi, ngươi yên tâm dùng dùi cui điện mà giật điện, chỉ cần ta không chết, tang thi tuyệt đối không thể làm hại đến ngươi.”
Trần Lạc lắc đầu:
“Cách này không được, chiếc dùi cui điện này khi sạc đầy cũng chỉ có thể giật điện chết được bốn con tang thi, ta thấy tang thi ở siêu thị bên kia nhiều hơn thế, ta có cách khác tốt hơn.”
Trần Lạc chỉ chỉ Trần Tĩnh:
“Em gái, thân thể ngươi nhỏ nhắn xinh xắn, tốc độ chắc chắn không yếu, ngươi dẫn dắt tang thi rời đi, ta và Đại Trụ đi siêu thị mua vật tư, sau đó chúng ta tụ họp ở nhà.”
Trần Tĩnh trợn tròn mắt, để cho ta đi dẫn dắt tang thi rời đi? Trần Tĩnh tủi thân uất ức nói:
“Anh Trần, từ nhỏ cơ thể ta đã suy nhược nhiều bệnh, chạy không được nhanh, cái này không phải là để cho ta đi chịu chết sao?”
Trần Lạc cười một tiếng: “Vậy ta phụ trách dẫn dắt tang thi rời đi, ngươi và Đại Trụ đi lấy vật tư được không?”
Trần Tĩnh cũng không đồng ý, quá nguy hiểm. Trần Tĩnh khóc nức nở nói:
“Anh Trần, thật sự không phải là ta không đồng ý, chỉ là từ sáng ta đến giờ ta chỉ được ăn một miếng bánh mì ngươi đưa cho ta, ta sợ bản thân không có sức lực, ngược lại làm ảnh hưởng đến các ngươi.”
Trần Lạc bất mãn nói:
“Vậy ngươi nói xem ngươi có thể làm được gì? Cũng không thể chuyện gì cũng không làm, chỉ có ta và Đại Trụ mạo hiểm, còn ngươi lại ngồi mát ăn bát vàng như vậy.”
Trần Tĩnh không ngờ Trần Lạc không có một chút thương hoa tiếc ngọc, không có một chút phong thái của người đàn ông, chăm sóc phụ nữ không phải là chuyện nên làm sao? Vậy mà lại bắt cô hành động chung.
Trần Tĩnh chỉ có thể đáng thương mà nhìn Tô Đại Trụ, hy vọng hắn có thể thay cô nói một lời công bằng. Trần Lạc không cho cô cơ hội, hắng giọng nói:
“Từ buổi sáng ta đã không có uống nước, cổ họng đã khát khô rồi, cũng trách ta không chuẩn bị một chút nước khoáng trong nhà, ngay cả nước máy mà ta cũng không biết có bị ô nhiễm hay không. Nếu không, Trần Tĩnh, ngươi thay ta xem thử đi? Ngươi thử, thì ta không cần ngươi đi nữa.”
Trần Tĩnh tức giận, đây là việc một người đàn ông nên làm sao? Bắt ta làm vật thí nghiệm? Cũng bởi vì lo lắng nước bị ô nhiễm nên Trần Tĩnh mới không dám uống, Tô Đại Trụ lại luôn ở bên cạnh cô, khiến cho cô không dám uống nước oa ha ha trong balo, cô sợ Tô Đại Trụ muốn uống nước của cô.
Vì sao ta nhất định phải làm những thứ này? Nếu ta có thể làm thì còn cần các ngươi làm gì nữa? Trần Tĩnh nhỏ giọng nói:
“Ta có thể giúp các ngươi giặt quần áo, lo liệu cuộc sống cho các ngươi, anh Trần ngươi đừng gây khó dễ với ta.”
Ngay lúc đó, ánh mắt Trần Tĩnh nhìn thoáng qua thấy Pháp Vương, lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói:
“Đúng rồi, chúng ta có thể để nó thử trước xem nước máy có thể uống được hay không?”
Pháp Vương khó hiểu nhìn Trần Tĩnh. Mặc dù ta không phải là người, nhưng ngươi thật sự là chó. Để cho ta làm thí nghiệm? Chết tiệt, ta muốn cắn ngươi. Pháp Vương tức giận bổ nhào về phía Trần Tĩnh… Một mực cắn vào balo đang đeo sau lưng cô.
Trần Tĩnh bị dọa đến mức hét lớn lên, ôm chặt balo trong tay, món đồ trong balo bị lộ ra ngoài, bộ mặt thật của cô cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng. Pháp Vương sủa gâu gâu, ra hiệu với Trần Lạc. Ánh mắt Trần Lạc sáng lên.
“Có vật gì tốt, để cho ta xem xem.”
Trần Tĩnh không biết có phải một người và một chó phối hợp không?
Trần Lạc dùng sức mở ba lô của Trần Tĩnh ra. Khá lắm, bên trong có không ít đồ ăn. Một túi lớn thịt bò viên, hai cây socola, một túi khoai tây chiên, mười mấy viên thạch nhỏ đông lạnh, còn có hai chai nước oa ha ha.
…
Rất nhiều nữ sinh đều có thói quen mang theo một chút đồ ăn vặt bên người, Trần Tĩnh cũng có thói quen này.
Vừa nhìn thấy tang thi, cô đã biết chắc chắn có thảm họa xảy ra, rất nhiều thảm họa có tính chất kéo dài, cho nên vật tư là thứ rất quan trọng. Có ăn có uống, thì mới có thể kéo dài thời gian sống sót, đợi đến khi quốc gia cứu viện.