Mặc dù Tô Đại Trụ cứu cô, nhưng cô cũng không sẵn lòng chia sẻ đồ ăn vặt của mình cho Tô Đại Trụ. Trốn cùng với Tô Đại Trụ hơn nửa ngày, cô cũng rất đói bụng và khó chịu, vốn dĩ muốn tìm cái cớ, để né tránh Tô Đại Trụ, lén lút ăn vụng một chút. Nhưng cô không biết tai nạn này sẽ kéo dài bao lâu, Trần Tĩnh nghĩ, cơn đói của mình thật sự không thể chờ được, cho đến khi có đồ ăn nữa.
Không ngờ, Pháp Vương và Trần Lạc một người một chó này, lại để lộ đồ ăn nhẹ trong ba lô của cô ra ngoài như vậy.
Trước đó, cô luôn một mực nói rằng trên người mình không có đồ ăn. Trong đầu Trần Tĩnh trống rỗng, đồ ở trong balo bị nhìn thấy cũng không sao, nhưng đắc tội với hai người đàn ông, e rằng sau này muốn có vật tư miễn phí, sợ là không có khả năng nữa.
Đặc biệt là Trần Lạc này, đang cố ý hay vô tình mà nhắm vào cô.
Nhìn đồ ăn vặt trong ba lô, Trần Lạc rất vui vẻ, thành thật mà nói, hắn biết sau này Trần Tĩnh sẽ giấu vật tư bên người, nhưng không ngờ trước ngày mạt thế cô còn mang theo không ít đồ ăn vặt bên người. Sắc mặt ghê tởm đã bị lộ ra ánh sáng một chút.
“Ha ha, ta nhìn đã thấy đói bụng, ta sẽ không khách khí đâu.”
Trần Lạc cắm ống hút vào bên trong bình nước oa ha ha, uống liền mấy ngụm. Đồng thời đưa thịt bò viên và khoai tây chiên cho Tô Đại Trụ.
“Đại Trụ, ngươi chưa ăn no, cầm lấy, ăn no rồi chúng ta đi lấy vật tư.”
Lần này, Tô Đại Trụ cũng không khách sáo với Trần Lạc, không nói lời nào chỉ nhận lấy đồ ăn, không thiện ý liếc nhìn Trần Tĩnh.
Buổi sáng, hắn bất chấp nguy hiểm cứu Trần Tĩnh, Trần Tĩnh không vào được biệt thự, vẫn là hắn phải quay trở lại đẩy Trần Tĩnh vào trong. Suýt chút nữa đã bị tang thi bắt được. Kết quả, rõ ràng cô có đồ ăn, nhưng vẫn nói dối bản thân không có. Đại khái chính là không muốn chia sẻ cho hắn.
Tô Đại Trụ chỉ là có lòng tốt, không chủ động nghĩ xấu về người khác, thật ra hắn cũng không ngốc. Cái này còn phải khách sáo với Trần Tĩnh sao?
Trần Tĩnh kịp phản ứng lại, hét lớn lên rồi lao tới.
“Đây là đồ của ta, trả lại cho ta.”
Trần Lạc đẩy cô ngã xuống. Trần Tĩnh ngã nhào trên đất, bắt đầu khóc lóc:
“Hai người các ngươi là đàn ông, ức hiếp một cô gái như ta, còn gọi là đàn ông không chứ?”
Trần Lạc nở nụ cười lạnh lùng, ngươi đi hỏi các tang thi một chút, xem bọn chúng có quan tâm ngươi là đàn ông hay phụ nữ không.
Mặc dù bản chất thật của Trần Tĩnh đã được phơi bày ra bên ngoài một chút, nhưng như thế vẫn chưa đủ, không đủ để Tô Đại Trụ hiểu được bản chất thật của con người. Cần phải thật tàn nhẫn với Trần Tĩnh.
Rất nhanh, Trần Lạc đã có kế hoạch. Trần Lạc ngược lại an ủi Trần Tĩnh nói.
“Khóc cái gì, chúng ta ăn no rồi mới có sức đi tìm vật tư, lần này ngươi không muốn đi, chúng ta ăn đồ của ngươi, đợi đến khi chúng ta trở về, sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.”
Trần Tĩnh cũng ý thức được, bất kể như thế nào, cô không thể trở mặt với hai người Trần Lạc và Tô Đại Trụ, như vậy tuyệt đối không có lợi với cô, ngược lại sẽ đẩy cô xuống vực sâu, bản thân chết rồi cũng không thể nói lý lẽ được nữa. Trần Tĩnh đẫm lệ hai mắt nói:
“Là ta không đúng, là do ta lúc còn nhỏ vẫn luôn sợ đói bụng, ta biết tính cách này của ta không tốt, thật xin lỗi, đây là phản ứng bản năng của ta.”
Bala bala, Trần Tĩnh đã bịa ra một câu chuyện xưa, khi còn nhỏ bản thân đã khốn khổ như thế nào. Trần Lạc cũng phải ngưỡng mộ Trần Tĩnh, trong lúc nguy cấp lại có thể bịa ra một câu chuyện xưa như vậy.
Trần Lạc ăn một ít thạch, phần còn lại đưa hết cho Tô Đại Trụ. Trần Tĩnh đứng một bên đau lòng nhìn, các vật tư dự trữ của mình cứ như vậy mà mất hết.
Trần Lạc nói.
“Đại Trụ, chúng ta nghỉ ngơi một tiếng, sau đó đi đến trước cửa siêu thị xem sao.”
Tô Đại Trụ gật đầu nói.
“Đều nghe theo anh Trần.”
Trần Lạc giả vờ đi nghỉ ngơi nhưng thực chất là gọi Pháp Vương đến.
“Pháp Vương, ngươi ra bên ngoài thu hút tang thi đến, khoảng chừng mười mấy con như vậy, dẫn đến chỗ chúng ta.”
Pháp Vương đi chậm lại, không vứt bỏ tang thi, là có thể dẫn dụ được những tang thi kém thông minh cấp thấp nhất. Lúc nguy nan mới biết được lòng người, khi đại nạn ập đến, bộ mặt thật và nhân tính của con người mới có thể lộ rõ ra bên ngoài.
Pháp Vương có chút nghi ngờ nhìn về phía Trần Lạc, dẫn dụ tang thi ta có thể hiểu, nhưng dẫn vào trong nhà, ta không thể hiểu. Trần Lạc liếc nhìn Pháp Vương:
“Đừng lo lắng nhiều, sau khi trở về ngươi sẽ hiểu.”
Pháp Vương nhận lệnh rời đi. Trần Lạc trước tiên đi xuống lầu, lén lút mở cửa nhà ra, lấy bốn củ tỏi từ trong không gian dị năng ra bên ngoài, đi vào phòng bếp băm nhỏ chúng thành vụn tỏi.
Tỏi này, không thể ứng phó với tang thi, hay khiến chúng sợ hãi, ngược lại, mùi của tỏi sẽ kích thích khứu giác sẽ thu hút được rất nhiều tang thi. Nếu một người có mùi hăng ở trên cơ thể, những tang thi cấp thấp sẽ ùa vào, xé nát cơ thể người đó. Trần Lạc đem hai bát nước tỏi đặt lên bàn.