Tang thi trong mắt hắn vốn đã đáng sợ rồi, phải không.
Mặc dù chỉ có khả năng nhỏ là Mã Ngọc ở trong ký túc xá, nhưng Trần Lạc vẫn muốn đi tới đó, nhỡ đâu nếu có đó mà bỏ sót thì chẳng phải là uổng phí sao?
Trong ký túc xá nhân viên cũng không có nhiều người, lúc đó hầu hết mọi người đều đang đi làm việc của mình.
Lưu Văn Bác chỉ vào một phòng ký túc xá ở tầng bốn:
“Chính là nơi này.”
Trần Lạc thử mở, cửa đã khóa, hắn ra hiệu cho Tô Đại Trụ.
Tô Đại Trụ hiểu ý, dùng lực đá mạnh một phát khiến cánh cửa trực tiếp mở ra.
Lưu Văn Bác thấy, da đầu tê dại, một phát đạp này nếu là giáng xuống người hắn, hắn chẳng phải sẽ gục ngay tại chỗ sao.
Trong ký túc xá trống rỗng.
Trần Lạc mỉm cười, cũng may không thấy Mã Ngọc biến thành tang thi, bằng không đã có thể trực tiếp quay về rồi.
Đi, đi đến hội trường tìm thử xem.
Lúc Trần Lạc đến khách sạn Vân Lai, tình hình của Mã Ngọc có chút khốn khổ.
Khi tận thế nổ ra, Mã Ngọc đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp cho bữa tiệc trưa dành cho một nhóm giới thượng lưu trong xã hội sau khi kết thúc hội nghị.
Hội nghị thương vụ này rất lớn, có rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp từ Thần Đô đến tham dự, ngay cả ngôi sao nổi tiếng Lâm Y Nhi cũng được mời tham dự.
Tận thế nổ ra, Mã Ngọc hoảng sợ chạy đến kho lạnh cạnh phòng bếp.
Kho lạnh này chỉ là một trong những kho lạnh nhỏ được khách sạn sử dụng, diện tích chỉ hơn 30 mét vuông.
Nhưng cửa rất dày nên tang thi không thể vào được, bên trong kho lạnh còn có công tắc nên tắt đi sẽ không bị đông cứng đến chết.
Có không ít người tham dự hội nghị vẫn sống sót đã chạy ra khu vực phòng bếp.
Mã Ngọc tốt bụng nhanh chóng đưa bọn họ vào trong kho lạnh.
Tổng cộng có chín người, bao gồm cả ngôi sao lớn Lâm Y Nhi.
Kho lạnh này chỉ có một ít gạo và rau, không có lửa thì cơm cũng không ăn được, chỉ có thể ăn sống một ít rau, miễn cưỡng chống đỡ.
Ăn uống, ngủ nghỉ cũng trong môi trường khép kín, không ai dám ra ngoài kho lạnh để đi vệ sinh, bởi vì có tang thi lang thang khắp nơi.
Kho lạnh rộng hơn ba mươi mét vuông nhưng chất đầy kệ, chỉ chừa lại ít chỗ đủ để đi lại.
Chín người bên trong quả thật rất chen chúc, không thể nằm xuống được, đành phải ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Một phần không gian còn phải bỏ trống để làm “nhà vệ sinh” tạm thời.
Toàn bộ hầm kho lạnh thậm chí còn tệ hơn cả nhà vệ sinh công cộng không được xả nước thường xuyên.
Mà người gần nhà vệ sinh công cộng này nhất là Mã Ngọc, một ân nhân dẫn người khác vào khu vực an toàn.
Đây là điều Mã Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới.
Suy nghĩ một chút cũng không khó hiểu, trong số chín người này, ngoại trừ Mã Ngọc, bọn họ hoặc là lãnh đạo cấp cao của khách sạn, là cấp trên của Mã Ngọc, hoặc là người nổi tiếng, người có địa vị cao nhất là Lý Lâm, một ông trùm kinh doanh.
Thân phận lần nữa, cũng là CEO của một công ty lớn.
Mã Ngọc là đầu bếp, địa vị thấp nhất, nàng không ở gần nhà vệ sinh, thì để ai tới gần đây?
Trong một kho lạnh nhỏ, các tầng lớp được phân chia rõ ràng, không ai trong số họ có thể biết rằng đó là ngày tận thế và vẫn đang chờ đợi sự giải cứu. Dựa theo địa vị khác nhau mà sắp xếp vị trí chỗ ngồi từ tốt đến xấu.
Mã Ngọc lúc này ôm đầu, cảm thấy lòng người thật lạnh.
Bên cạnh Mã Ngọc là ngôi sao nổi tiếng Lâm Y Nhi, cô ấy đang đeo khẩu trang, đem mũi miệng bịt thật chặt lại.
Ngồi hồi lâu khiến Lâm Y Nhi cực kỳ khó chịu, vô thức muốn duỗi chân, nhưng kết quả lại đá trúng Mã Ngọc.
Mã Ngọc cau mày, không nói gì.
Ngược lại, bị giam hãm mấy ngày, Lâm Y Nhi tâm trạng không thoải mái, nghiêm mặt nói:
“Dịch sang bên kia đi.”
Mã Ngọc có chút sửng sốt, lại gần thêm chút?
Mã Ngọc lạnh lùng nói:
“Muốn dịch thì tự mình dịch đi.”
Lâm Y Nhi tức giận, hung dữ nhíu mày:
“Ngươi thân phận gì, ta thân phận gì? Ngươi có tin rằng sau khi được cứu, nếu ta khiếu nại một cái sẽ khiến ngươi mất việc không?”
Người quản lý khách sạn cũng xen vào nói:
“Mã Ngọc, Lâm Y Nhi là khách quý của khách sạn chúng ta, thái độ tốt một chút.”
Quản lý khách sạn dạo này gần như đối xử với ông trùm kinh doanh Lý Lâm như đối với cha mình, hy vọng có thể nhân cơ hội này để Lý Lâm hỗ trợ hắn sau khi được giải cứu.
Mã Ngọc mấy ngày nay đã chịu đủ bất bình, không thể chịu nổi nữa mà bùng nổ.
“Ta là người, ngươi cũng là người, có cái gì khác nhau? Chẳng lẽ ngươi không phải người sao?”
Vẻ mặt Lâm Y Nhi trở nên hung dữ, không nói gì mà trực tiếp đạp vào Mã Ngọc.
Nếu không phải là Mã Ngọc giữ lấy kệ hàng thì hậu quả sẽ khó tưởng tượng được.
Hai người phụ nữ lao vào đánh nhau.
Lý Lâm trên mặt không vui, hắn lớn tuổi hơn một chút, khoảng chừng năm mươi tuổi, muốn Mã Ngọc xoa bóp cho mình, nhưng Mã Ngọc không chịu.
Lý Lâm nhìn vào số rau củ ít ỏi còn lại, thấy rằng cùng lắm là sống qua được vài ngày.