Chương 42: Tháng Sáu Lục Thiên Nhân Lắc Quạt, Tâm Ta Hàn
Bên trong kho lạnh có chín người, ngoại trừ Mã Ngọc là đầu bếp, những người còn lại có thể nói là tinh anh của xã hội. Họ không phải là những người có đầu óc đơn giản, tình hình bên trong kho lạnh như thế nào mọi người đều có thể thấy được. Nếu số lượng người trong kho lạnh không giảm xuống thì vật tư căn bản là không đủ dùng.
Ít người hơn, không gian cũng có thể bớt chật chội hơn.
Người đầu tiên đồng ý tất nhiên là đại minh tinh Lâm Y Nhi, người vừa mới xảy ra mâu thuẫn với Mã Ngọc.
Người đồng ý thứ hai là quản lý khách sạn.
“Mã Ngọc, ngươi cũng thấy đấy, không gian ở đây không đủ, vì đại cục chỉ có thể hy sinh ngươi, ngươi trốn đi nơi khác đi.”
Trốn sao?
Bên ngoài có tang thi canh giữ, mấy ngày nay Mã Ngọc ăn không ngon uống không tốt, cơ thể rất yếu, hơn nữa ngồi xổm quá lâu khiến chân cô vẫn còn tê, căn bản không thể chạy nổi. Ra ngoài chắc chắn sẽ chết.
Không có ai phản đối, tất cả chỉ vì lợi ích cá nhân, càng ít người thì cơ hội sống sót càng cao. Dù cho Mã Ngọc đã cứu bọn họ, nhưng lúc này dường như mọi người đều đang mong chờ cô đồng ý.
Mã Ngọc không thể tin được, nhìn đám người này, trong đầu hiện lên một câu nói. “Tháng sáu phục thiên nhân lắc quạt, tâm ta hàn*.”
*Tháng sáu phục thiên nhân lắc quạt, tâm ta hàn: ý chỉ sự thất vọng của một người về chuyện nào đó, không còn hy vọng gì nữa.
*Tháng sáu phục thiên nhân lắc quạt, tâm ta hàn: ý chỉ sự thất vọng của một người về chuyện nào đó, không còn hy vọng gì nữa.
Trong lòng Mã Ngọc cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, sớm biết như vậy cô sẽ không mở cửa, để bọn họ bị tang thi cắn chết, một mình trốn trong kho lạnh không phải sẽ tốt hơn sao?
Đây rõ ràng là đẩy ta vào đường chết. Được, ta chết đi thì các ngươi cũng đừng mong sống được.
Mã Ngọc chuẩn bị mở cửa, cô giữ chặt cánh cửa thu hút sự chú ý của tang thi, mọi người cùng nhau chơi xong. Tám người còn lại cũng không phải kẻ ngốc, họ không yên tâm về chuyện này, bọn họ thấy tang thi đi tới đi lui, trước cửa có thể không có tang thi, chỉ cần mở cửa ra một chút xíu rồi để cho Mã Ngọc ra ngoài là được.
Lâm Y Nhi đá mạnh vào mông của Mã Ngọc, khiến cho Mã Ngọc ngã ở trước cửa. Lâm Y nhi chỉ để lại một câu đây là hậu quả cho việc chống đối ta, sau đó liền đóng chặt cửa kho lạnh.
Mã Ngọc muốn khóc nhưng bỗng nhiên ngừng lại, ở bên trong kho lạnh có thể quan sát tình hình bên ngoài, bây giờ cô khóc không phải là để cho người ta chế giễu sao?
Tức giận thật nhưng lúc này Mã Ngọc ngược lại không còn thấy sợ hãi nữa, cô chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Ai có thể giết chết đám người này, cô cũng nguyện ý trả giá, dù là bất cứ cái giá nào.
Thế nhưng dường như cô không có cơ hội. Hai con tang thi ngửi thấy hơi thở của Mã Ngọc, lập tức thay đổi bộ dạng lang thang không có mục đích, gào thét lao về phía Mã Ngọc.
Đầu óc Mã Ngọc trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Thật là buồn cười, ta cứu một đám người, sau đó bị bọn họ hại chết. Đối mặt với lũ tang thi đang lao về phía mình, Mã Ngọc biết được bản thân không thể nào chạy trốn, cô nhắm mắt lại chờ chết.
Trần Lạc và Tô Đại Trụ đang dần quen thuộc với hoàn cảnh ở khách sạn, dưới sự dẫn dắt của Lưu Văn Bác, đi theo cầu thang lên đến tầng bốn.
Cầu thang này vừa hay cách kho lạnh bên kia không xa. Trần Lạc nghe được tiếng nói chuyện của Lâm Y Nhi nên đi đến xem một chút, vừa kịp thấy hai con tang thi đang nhào về phía Mã Ngọc.
Lúc đầu Trần Lạc vẫn chưa xác định đó là Mã Ngọc, nhưng nhìn bím tóc dài trên lưng Mã Ngọc, hắn có cảm giác khá giống. Nhưng Pháp Vương chắc chắn, nó đã gặp Mã Ngọc nhiều lần, cũng biết mục tiêu lần này là đi tìm Mã Ngọc.
Pháp Vương rất quen thuộc với mùi của Mã Ngọc. Nó lập tức chạy về phía đó, khoảng cách mười mấy mét nhưng chỉ trong một giây đã chạy đến.
Hỏa tiễn đầu chùy.
Pháp Vương dùng toàn bộ sức lực đánh nhau với tang thi, đẳng cấp của Pháp Vương tăng lên kéo theo tố chất thân thể cũng tiếp tục không ngừng tăng lên. Hai con tang thi đang đến gần bị Pháp Vương đánh ngã xuống đất, ngay sau đó, Tô Đại Trụ lập tức chạy đến bổ một đao xuống đầu hai con tang thi.
Trần Lạc kinh ngạc nhìn Mã Ngọc. Đầu bếp chưa chết, ta có lộc ăn rồi. Năm ngày, ngươi có biết ta đã trải qua năm ngày này như thế nào không?
Trong phim Thực Thần có một đoạn như thế này, có một đầu bếp vô cùng xấu xí, tay nghề đáng nể, nhưng ông Tinh nhìn hắn mất hết khẩu vị. Nên cho đánh giá kém.
Một đầu bếp có kỹ năng nấu ăn tốt và ngoại hình đẹp là rất hiếm có. Bằng không, một tên đàn ông cẩu thả làm đồ ăn, Trần Lạc sẽ trực tiếp trừ hắn tám mươi điểm.
Mã Ngọc kinh ngạc nhìn Pháp Vương, cô cũng biết Pháp Vương, không có lỗ tai trái này rõ ràng là đặc trưng của nó.