Thanh Ngọc vốn định mở miệng nói gì đó nhưng mới chỉ thốt lên một tiếng "đệ", còn lại không biết nên nói gì. Cậu ta nghiêm mặt, không nói lời nào."Sư đệ, đệ sao vậy?"
Quan Duyệt Duyệt thấy Thanh Ngọc đứng im ở cửa không động đậy, tò mò lại gần. Kết quả thấy đứng đối diện cô ta chính là sư phụ và Hạ Phong Quang theo sau, cô ta cũng im bặt một cách kì lạ. Tiết Nhiễm và Dịch Vô Thương bốn mắt chạm nhau nhưng cả hai đều không lên tiếng.
Lúc này, thái độ của Hạ Phong Quang khiến tất cả mọi người vô cùng bất ngờ. Cô tươi cười, bước vào phòng khách:
"Sao vậy, trên bàn nhiều món ngon như vậy, mọi người đều không ăn à?"
Nhờ câu nói này của cô mà mọi người đều lằng lặng về chỗ ngồi, bao gồm cả Thanh Ngọc. Phong Quang kéo Tiết Nhiễm lại gần mình, cô gắp đồ ăn vào bát hắn:
"Món này có vẻ rất ngon, món này hình như cũng không tệ..."
Cô liên tục động đũa, dù Tiết Nhiễm nói không cần, cô cũng vờ như không nghe thấy. Quan Duyệt Duyệt thấy dáng vẻ bình thường của cô, trong lòng nghĩ chẳng lẽ ả ta không nghe thấy những lời mình nói lúc nãy ư?
Cô ta cắn đũa ngẫm nghĩ, quan sát thêm một lúc, thấy Phong Quang vẫn không có gì bất thường, mới yên tâm. Dù sao cũng là tính kế sau lưng người khác, để người ta nghe được, thật là một chuyện đáng xấu hổ. Ôi, có thể yên tâm ăn cơm được rồi. Quan Duyệt Duyệt nhấc đũa lên chĩa vào đĩa thịt kho Đông Pha, còn chưa kịp chạm đến thì đĩa thịt đã bị người khác mang đi rồi.
Phong Quang tháo mạng che mặt xuống, để lộ gương mặt mẫn đỏ trước mặt mọi người. Cô khẽ cười, ngửi đĩa thịt kho Đông Pha trên tay:
"Ừ, thơm quá... hắt xì!"
Cô đột nhiên hắt hơi một cái, dụi dụi mũi, đặt lại đĩa thịt về vị trí cũ, nói:
"Thật ngại quá, dạo này hình như ta bị cảm lạnh rồi."
Trong giọng nói không hề có chút ngại ngùng nào. Quan Duyệt Duyệt lườm có một cái, rồi chuyển đũa sang món rau bên cạnh. Cũng như vậy, khi còn chưa gắp đến, đĩa rau cũng đã bị người khác nhấc đi, lại một cái hắt hơi truyền đến. Cô ta chỉ nhìn thấy Phong Quang lại dụi dụi mũi, đặt đĩa rau xuống:
"Xem ra ta thật sự bị cảm lạnh rồi."
Cô bị cảm lạnh thì liền hắt hơi vào các món ăn sao!? Dịch Vô Thường thấy bộ dáng hơi tức giận của Quan Duyệt Duyệt, lần này hắn nhấc đũa lên, nhắm vào một đĩa đồ ăn khác trên bàn. Kết quả không ngờ rằng, Phong Quang không hề muốn cho hắn thể diện.
Lần này cô không cướp lấy đĩa đồ ăn nữa, mà trực tiếp đứng dậy, khom người nhoài về phía bàn ăn hắt xì một hơi dài. Thế là trên bàn không một đĩa đồ ăn nào thoát khỏi.
Mọi người: "..."
"Ôi trời, bệnh nặng thật rồi."
Phong Quang không hề có chút thành ý dụi dụi mũi:
"Chắc là do vừa rồi ta chạy bộ bị nhiễm gió lạnh. Ôi, cơ thể ta là vậy, rất dễ bị cảm lạnh, mong mọi người không trách."
Quan Duyệt Duyệt ném phăng đôi đũa đi:
"Hạ Phong Quang! Ngươi có phải là nữ nhân không? Không thấy buồn nôn hả?"
Phong Quang cười tươi như hoa, rõ ràng là mặt cô vẫn chưa hồi phục nhưng khiến ai cũng đều cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp, giọng nói lôi cuốn người khác:
"Ta có phải là nữ nhân hay không, ngươi có muốn đích thân kiểm chứng không?"
Quan Duyệt Duyệt sững sờ, lùi về sau một bước:
"Ngươi đừng có làm can, ta thích nam nhân nhé."
"Xí, ta cũng không thích nữ nhân như ngươi đâu."
Phong Quang nói xong, để lại ánh mắt như muốn nói "ngươi là đồ ngốc" sau đó quay người ra khỏi cửa. Không khí lúc đó, thật khó để diễn tả bằng lời.
Tiết Nhiễm bưng bát lên:
"Mọi người ăn cơm thôi."
Không ai lên tiếng, ngoài đồ ăn trong bát của ngài ra, trên bàn này còn món nào là không bị nhiễm vi khuẩn chứ!?
Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng. Phong Quang ngồi trên giường ôm lấy chiếc bụng trống trơn, hối hận khi đó sao cô không ăn trước vài miếng đã rồi mới chơi trò buồn nôn đó? Cô chạy bộ lâu như vậy, bữa tối lại không ăn Cô quyết định xuống bếp. Phong Quang xách một ngọn đèn, mở cửa phòng định đi ra ngoài. Cô vừa bước một bước ra thì nhìn thấy dưới đất có một lọ thuốc, cô cúi người xuống nhặt lên. Cô nhìn trái nhìn phải, không biết lọ thuốc này là ai đặt ở đây, nghĩ một lúc, bèn cất vào trong tay áo, đi vào phòng bếp. Nhưng trong bếp, đến một cái bánh bao cũng không có! Cô uể oải bước ra, than thở với ánh trăng trên trời.
Lúc đó, bỗng một âm thanh trên mái nhà vọng xuống:
"Trăng đêm nay thật đẹp, sao cô nương không cùng ta thưởng nguyệt?"
âm thanh ma mị đó... Phong Quang không muốn ngước lên nhìn, cô xách đèn cúi đầu bước đi. Người kia liền bay từ trên mái nhà xuống, chắn ngay trước mặt cô, cô cúi gầm mặt, khóc không ra nước mắt.
"Tiểu nha đầu, ta nói rồi, ta sẽ lại quay lại mà."
Nam Cung Ly nở một nụ cười tà mị. Phong Quang miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười cứng nhắc:
"Chào buổi tối, Giáo chủ đại nhân."
"Chào buổi tối, Hạ tiểu thư."
Nam Cung Ly cũng theo lễ nghĩa, chào hỏi có một tiếng, sau đó hẳn dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, tấm tắc hai tiếng:
"Xem xem, đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu người được xưng là đệ nhất mỹ nhân, sao lại để khuôn mặt trở nên kì quái thế này?"
Còn không phải nhờ phúc của người trong mộng của ngươi sao? Bởi vì là ra ngoài vào lúc nửa đêm, Phong Quang không mang theo mạng che mặt, cho nên không thể tùy ý để lộ bất kỳ sự chán ghét nào khiến cho biểu cảm của cô lúc này rất phức tạp.
Phong Quang không dám gạt tay hắn ra, nụ cười của cô thật khó coi:
"Giáo chủ đại nhân, ta xấu ta xin đi trước, để tránh làm ngài chướng mắt."
"Lần trước người đã dùng Duyệt Duyệt để lừa ta, có thể thấy người đã biết mối quan hệ giữa ta và nàng ấy, không cần biết vì sao ngươi rõ, tóm lại, ta không thể giữ lại ngươi."
Phong Quang nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình, tay của hắn rất to, cô không có cách nào gạt ra được. Hơi thở của cô dần trở nên khó khăn, cổ hổn hển nói: "Ngươi... bỏ ta ra..." "Hạ tiểu thư, không phải người rất biết ăn nói sao? Người thử xem, có thể thuyết phục được ta thả ngươi ra không?"
Nam Cung Ly trêu đùa cô như với một con mồi thú vị, thái độ vô cùng tùy hứng.
"Ngươi..."
"Hử?" Hắn buông lỏng ra một chút, dường như rất hiếu kỳ nghe xem cô sẽ nói gì.
Phong Quang liếc mắt đầy khinh bi:
"Ngươi... là một tên yêu quái khốn khiếp."
Nam Cung Ly "chậc" một tiếng.
Hắn bỗng nhiên căm ghét buông cổ cô ra, Phong Quang ôm lấy cổ mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng ho khan. Tuy nhiên, cô phản ứng lại rất nhanh, co cẳng bỏ chạy, nhưng nam nhân phía sau đã tóm được cổ áo cô.
"So với việc để người chết, ta lại nghĩ ra một cách hay hơn, để người được chết ý nghĩa hơn."
Dứt lời, hắn tóm lấy cô bay đi. Nửa nén hương sau, hình bóng hai người xuất hiện ở một khe núi sau Đường Môn. Khi đáp xuống đất, Nam Cung Ly thấy cô có biểu hiện không ổn liền buông tay đang giữ cô ra.
Không để tâm đến việc chạy trốn, Phong Quang ôm lấy một gốc cây, nôn thốc nôn tháo đầy khó chịu. Nam Cung Ly ghê tởm, lùi ra xa cô một bước:
"Hạ Phong Quang, lẽ nào người mang thai?"
"Mang... ông nội... nhà ngươi... ọc!"
Cô là đang "say khinh công được chưa!?
Có một loại người, tự mình dùng khinh công để bay thì không sao, nhưng nếu là người khác kéo theo bay đỉi thì liền bị say một cách khủng khiếp.
Cái này cũng giống như là có một số người tự lái xe thì không say, nhưng ngồi sau xe người khác lái nhất định sẽ bị say. Thật không may, cô chính là loại người đó.