Phong Quang nôn xong mệt lả người, phải bám vào cây mới miễn cưỡng đứng vững được. Sặc mặt cô trắng bệch. Nam Cung Ly nói:
"Nôn xong rồi, vậy cùng ta tiến vào mật thất Đường Môn thôi."
Mật thất Đường Môn? Cô nhìn vào cánh cửa đóng chặt trên bức tường đá, rồi lại nhìn xung quanh tối đen như mực, không một bóng người. Cô nín bặt, tự nhủ phải tăng cường phòng bị.
Thấy cô không động đậy, Nam Cung Ly hỏi:
"Hạ Phong Quang, người muốn tự đi, hay muốn ta đánh gãy chân ngươi rồi cống người đi?"
Phong Quang rụt cổ lại:
"Mật thấy Đường Môn cơ quan trùng điệp, hơn nữa ngươi lại đang bị thương, thật sự phải đi vào sao?"
"Cơ quan... không phải có ngươi chắn cho sao?"
Phong Quang coi như cũng đã hiểu ý đồ của hắn muốn dẫn cô vào đây, toàn thân cô run rẩy:
"Giáo chủ đại nhân, trước đây là ta không hiểu chuyện, giờ xin lỗi còn kịp nữa không?"
Nam Cung Ly lộ ra một nụ cười bao dung:
"Không kịp nữa rồi." Ánh mắt cô ngó loạn.
"Ta khuyên người đừng chạy trốn, xung quanh đây toàn là cơ quan ám khí, nếu không có bản đồ, chỉ cần ngươi tùy tiện bước đi là sẽ chết."
Nam Cung Ly hả hê nhìn cô bị dọa đến nỗi sắc mặt càng trắng bệch. Hắn lấy chìa khóa ra, cắm vào một khe rãnh bên trong cánh cửa đá, nhẹ nhàng xoay, hai bên cánh cửa nhanh chóng mở ra, bụi đất rơi vung vãi. Nam Cung Ly với phong độ thân sĩ nói:
"Hạ tiểu thư, mời vào."
Cô miễn cưỡng bước vào, đi rón rén từng bước từng bước một, nhưng Nam Cung Ly vẫn nhẫn nại đợi cô. Đến khi cô đã bước vào cánh cửa, Nam Cung Ly đột nhiên di chuyển sang trái một bước. Có một lực tay rất mạnh đánh úp về phía hắn ta, khiến hắn ta đang đứng trên mặt đất ngã bay lên cây, cái cây đó cũng đổ rầm xuống.
Lúc Phong Quang còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì từ phía sau bỗng xuất hiện một bàn tay kéo cô vào mật thất. Nam Cung Ly đuổi theo vào: "rầm" một tiếng, cánh cửa theo âm thanh ấy mà đóng lại. Ngọn lửa trong tay nam tử vừa vung ra toàn bộ đèn dầu trên vách tường đá đều được thắp sáng. Khe núi vốn tối đen như mực giờ đã bừng sáng như ban ngày. Ánh sáng ấy cũng khiến người khác có thể nhìn rõ nam tử mặc trang phục trắng đang đeo mặt nạ , hắn liền vung tay lên xoay một ngọn đèn.
Đúng lúc đó một âm thanh vang lên, hình như là tiếng cửa đóng, hắn quay người lại hỏi:
"Tiểu thư không sao chứ?"
"Tiết Nhiễm, ngài đeo mặt nạ làm gì vậy?"
"." Hắn lặng đi một giây, tháo mặt nạ xuống, vẫn là khuôn mặt dịu dàng anh tuấn đó.
Hắn không giải thích:
"Hạ tiểu thư, làm sao tiểu thư lại nhận ra ta?"
"Ta muốn không nhận ra ngài cũng khó..."
Tiết Nhiễm trầm lặng, trông có vẻ ngại ngùng:
"Ta còn tưởng sẽ không ai nhận ra."
Phong Quang có chút không đành lòng:
"Thực ra cũng không dễ để nhận ra ngài... Chủ yếu là do ta với ngài sống cùng nhau cũng được một khoảng thời gian, vì vậy... Vì vậy nên ta mới đoán ra."
"Hạ tiểu thư không cần an ủi ta, ta sẽ nghiên cứu sâu thêm về thuật dịch dung."
Cô không biết đáp lời hắn thế nào, bèn nhìn sang cánh cửa đá:
"Nam Cung Ly có chìa khóa, hắn mà mở cửa vào thì phải làm sao?"
"Không cần lo lắng, ta vừa khóa ngược cửa rồi."
Khóa, khóa ngược. Phong Quang ngoảnh đầu nhìn lại cánh cửa đá nặng hàng nghìn cân sau lưng mình, biểu lộ cảm xúc, hóa ra loại cửa này cũng có cơ chế khóa ngược.
Cô nhìn sang Tiết Nhiễm:
"Vậy chúng ta phải làm sao?
"Theo như ghi chép những hiểu biết về cuộc sống giang hồ của ta, mật thất Đường Môn có lối thoát thứ hai, chúng ta đi tìm thôi."
Cô kéo tay hắn:
"Nhưng mật thất có nhiều cơ quan lắm." Tiết Nhiễm nắm lấy tay cô, nụ cười không nhiễm bụi trần cùng với hơi thở ấm áp:
"Đã có ta."
Nếu như hỏi đàn ông có hại khoảnh khắc nào khiến người ta động lòng nhất, Phong Quang sẽ trả lời rằng, một là khi đàn ông nói dứt khoát "mua, mua, mua". Còn lại, chính là giây phút mỉm cười nói "đã có ta". Những lúc hắn tràn đầy sức hút đàn ông như vậy... Thật sự khiến người ta không thể cưỡng lại nổi.
Phong Quang nghĩ hay là dứt khoát "tấn công" Tiết Nhiễm ở đây nhỉ, nhưng cái bụng của cô lại réo lên không đúng lúc.
Vốn cô vẫn chưa ăn gì, lại thêm vừa nãy nôn hết cả ra, hiện giờ bụng cô càng trống rỗng.
Cô tỏ ra đáng thương nói: "Ta đói quá..."
Tiết Nhiễm thấy dáng vẻ đáng thương này của cô thực sự rất muốn cười. Nhưng cô đói đến mức này rồi, hắn cũng không nỡ cười cô, chỉ dám che miệng ho nhẹ một cái lấp liếm, lấy ra một gói giấy đưa cho cô: "Ăn đi."
"Là bánh bao!"
Cô cầm chiếc bánh bao lên cắn ngấu nghiến một miếng, nói:
"Ta còn đang nghĩ sao trong phòng bếp không có nổi thứ gì để ăn, thì ra là do ngài lấy đi."
"Ta đoán tiểu thư chưa ăn tối nhất định sẽ đói bụng, vì vậy đã xuống bếp một chuyến."
"Tiết Nhiễm, sao ngài lại tốt như vậy?"
Cô cắn thêm một miếng cái bánh bao trên tay, tôn kính nhìn hẳn, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao. Cô nhìn hắn chăm chú như vậy khiến Tiết Nhiễm bất giác nóng bừng mặt:
"Ta không thấy tiểu thư ở trong phòng, mới nghĩ đến đi tìm tiểu thư, không ngờ rằng lại thấy cảnh tiểu thư bị bắt đến đây."
"Vậy cái mặt nạ của ngài."
"Là ta... mượn của một tiểu cô nương."
"Tiểu cô nương, bao nhiêu tuổi?"
Đối với sự truy hỏi của cô, Tiết Nhiễm bật cười:
"Khoảng sáu, bảy tuổi."
Nghĩ đến cảnh dùng những chiếc bánh hoa quế để đổi lấy chiếc mặt nạ đang lắc lư trong tay cô bé, Tiết Nhiễm bỗng nhiên thấy mình thật trẻ Không nói đến việc sợ bị giáo chủ Ma giáo nhìn thấy diện mạo thật của mình, hắn chỉ tò mò nghĩ. Nếu như Phong Quang nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ từ trên trời rơi xuống đến cứu cô, liệu cô sẽ có phản ứng thú vị đến thế nào. Liệu có nói câu vừa nãy, đại ân cứu mạng, lấy thân đền đáp không?
Hiện giờ nghĩ lại, hắn đã làm những gì vậy, sao lại giống một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch thế chứ? Phong Quang nghe thấy tiểu cô nương mới sáu, bảy tuổi, cười như chưa từng được cười.
Cô giữ lấy tay hắn: "Vậy bấy giờ chúng ta bắt đầu đi tìm lối thoát thôi."
"Ừ." Tiết Nhiễm nắm chặt lấy tay cô, hai người đi sâu vào trong khe núi.
Dần dần, đã có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách qua khe đá, thuật chế tạo cơ quan của Đường Môn được người trong võ lâm tôn lên vị trí số một. Mật thất Đường Môn cũng giống như cấm địa của Đường Môn, nghĩ thôi cũng biết, nơi này sẽ rất nhiều cơ quan.
Phong Quang phòng bị phía sau Tiết Nhiễm, tập trung cảnh giác cao độ, lại thấy Tiết Nhiễm bỗng nhiên lấy ra một tờ giấy, cô ngẩn người hỏi: "Đây là gì?"
"Bản đồ mật thất của Đường Môn, Tôn tiền bối đã đưa cho ta."
".. Ngài có bản đồ sao không sớm nói?"
Hại cô lo lắng lâu như vậy! Tiết Nhiễm nghiêm túc nói: "Tiểu thư đầu có hỏi ta."
Cuộc nói chuyện này lại khiến cô đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại với Đan Nhai trong rừng trúc hôm đó. Một người nói vậy còn đỡ nhưng hai người đều nói vậy, cô không thể không nghỉ ngờ, chẳng lẽ mình có vấn đề sao?
Cô trầm tư, Tiết Nhiễm thấy không quen, hắn đã quen với dáng vẻ lanh cha lanh chanh của cô rồi:
"Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?" Cô tiện miệng nói bừa:
"Nghĩ rằng sao ngài lại đẹp trai như vậy."
"Ừ." Hắn gật gật đầu, tiếp tục nắm tay cô tiến về phía trước. Phong Quang trợn tròn mắt, phản ứng của hắn chỉ nói một chữ "ừ", vậy là hết!?
Trước đây có lần nào có nói hắn đẹp trai mà hắn không tỏ vẻ như nàng dâu nhỏ bị trêu ghẹo chứ? Cô thậm chí còn phải tưởng rằng mình là kẻ háo sắc. Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, gần đây thái độ hắn càng ngày càng ung dung bình thản trước những lời trêu ghẹo của cô, có lúc còn trêu lại cô. thừa nhận, có lẽ người đó hơi tự luyến. Phong Quang thấy mình như khám phá ra được một phần tính cách gì đó mà Tiết Nhiễm che giấu vậy.