Sau nửa tháng môn mê, cuối cùng Đường Cửu Ca cũng tỉnh lại.
Phòng hắn ta chật kín người, Đường lão thái thái, nha hoàn Kim Lâu bên cạnh bà, Đường Chiêu Nghĩa, Đan Nhai, còn cả Dịch Vô Thương và Quan Duyệt Duyệt cũng chạy đến.
Thấy Tiết Nhiễm đến, cả đám người tránh sang bên nhường đường, Phong Quang và Thanh Ngọc theo sau. Cô cẩn thận liếc nhìn Dịch Vô Thương, Dịch Vô Thương dường như vô cùng quan tâm đến Đường Cửu Ca vừa tỉnh nên không chú ý đến cô. Nhưng cô cũng không thể yên tâm, một người nhỏ mọn như Nam Cung Ly làm sao có thể tha cho cô được cơ chứ?
Đường Cửu Ca có một tướng mạo thanh tú khôi ngô, trông hắn ta khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khí chất có phần giống Đường lão thái thái.
Hắn ta ngồi dựa vào giường, nổi giận đùng đùng nhìn Tiết Nhiễm:
"Chính ngài đã giải độc cho ta hả?"
"Cửu Ca, không được vô lễ."
Đường lão thái thái cất giọng uy nghiêm. Đường Cửu Ca "hừ" một tiếng đầy bất mãn nhưng cũng không nói gì nữa. Phong Quang xoa xoa cằm, cô thấy tên Đường Cửu Ca này không muốn tỉnh lại thì phải?
Tiết Nhiễm không để bụng sự thất lễ của Đường Cửu Ca, hắn ngồi bên giường bắt mạch, sau đó nói:
"Độc trong người Đường công tử đã được giải, tuy nhiên cơ thể còn yếu, cần được tĩnh dưỡng thật tốt."
Đường lão thái thái trong lòng nhẹ nhõm nói:
"Đa tạ Tiết thần y."
"Cửu Ca, cháu có biết vì sao mình lại trúng độc không?" Đường Chiêu Nghĩa hỏi.
Sắc mặt Đường Cửu Ca hơi kì lạ, hắn nhìn Đan Nhai đang trầm mặc, nói nhỏ:
"Không biết..."
Nhưng chỉ cần ánh mắt chớp nhoáng đó cũng đủ để Đường Chiêu Nghĩa mượn cớ gây chuyện. Hắn nhìn Đan Nhai, lạnh lùng nói:
"Cửu Ca đột ngột trúng độc, ta nghĩ do người bên cạnh ra tay, người thấy sao? Đan đường chủ?" Ánh mắt u ám của Đường Chiêu Nghĩa chằm chằm nhắm vào Đan Nhai:
"Ngươi là sư phụ của Cửu Ca, lại là người sắp xếp chuyên canh gác và tuần tra của Đường Môn. Theo ta thấy, ở nơi này, ngoài ngươi ra chẳng còn ai khác."
"Trưởng lão..."
"Đan Nhai, ngươi có dám thề, nếu như chuyện này do ngươi làm, người sẽ bị sét đánh, chết không chỗ chôn không?"
Đan Nhai không nói. Kim Lâu đang đứng cạnh Đường lão thái thái, bước lên nói:
"Trưởng lão, thiếu chủ vừa tỉnh dậy, có phải nên để cậu ấy nghỉ ngơi không?"
"Hừ, Cửu Ca là người bị hại, nhân lúc có mặt nó hãy nói rõ chuyện này đi!"
Có thể thấy, Đường Chiêu Nghĩa buộc phải thấy Đan Nhai thề độc mới vừa lòng. Kì lạ thay, Đường lão thái thái không hề có phản ứng gì với chuyện này, bà lim dim mắt giống như đang ngủ vậy.
Đan Nhai nói: "Trưởng lão, ta đồng ý thề..."
"Đủ rồi!" Đường Cửu Ca đang ngồi trên giường bỗng lên tiếng.
Sắc mặt hắn khi xanh khi trắng, dường như lấy hết dũng khí để làm rõ sự việc khó mở miệng này.
Cuối cùng, hắn nói: "Đường thúc, người không cần nghỉ ngờ sư phụ ta. Thực ra độc này là do ta tự hạ."
Chỉ một câu nói khiến tất cả mọi người sửng sốt, duy chỉ có Đan Nhai vẫn bình tĩnh, không hề thấy kì lạ gì. Đường Chiêu Nghiã không tin:
"Cửu Ca, Đường thúc biết cháu lương thiện nhưng cũng không cần vì bảo vệ Đan Nhai mà..."
"Đường thúc, độc này là do cháu tự mình hạ!"
Đường Cửu Ca sợ người khác không tin, nói to. Kim Lâu nhìn Đường lão thái thái, hỏi:
"Sao thiếu chủ phải làm như vậy?"
"Ta... Ta nghe nói bà nội muốn ta và đại tiểu thư của Thiên Kim Các liên hồn. Ta không muốn cưới người mình không thích, vì vậy đã... đã nghĩ ra cách này để trốn tránh."
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng lấy hết can đảm: "Ôi"
Đường lão thái thái lắc đầu: "Kim Lâu, chúng ta đi thôi."
Kim Lâu đỡ Đường lão thái thái ra ngoài, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Đan Nhai.
Cửu Ca trúng độc, chẳng qua cũng chỉ là một trò hề. Trên đường về đình viện, Phong Quang vỗ đầu Thanh Ngọc:
"Tiểu Thanh Ngọc, đến tuổi làm loạn ngươi cũng không được làm như Cửu Cái vậy nhé. Có điều, sư phụ ngươi sẽ không bắt người liên hôn đâu, ngươi cũng không cần giở trò nằm lì giống như hắn ta."
Thanh Ngọc hất tay cô ra: "Còn lâu ta mới ấu trĩ như vậy!"
Phong Quang chạy đến bên cạnh Tiết Nhiễm, giở giọng đáng thương kiểu con trai ta sao lại không đáng yêu như vậy chứ nói với Tiết Nhiễm:
"Thời kì nổi loạn của đứa trẻ này đến rồi."
Thanh Ngọc không nói lại được cô, liền "hừ" một tiếng, để lại câu:
"Ta đi sắc thuốc" rồi chạy mất.
Tiết Nhiễm cúi đầu khẽ cười: "Nàng lại trêu nó rồi."
"Hơ hơ, ai bảo cậu ta đáng yêu như vậy chứ? Mà này, ngài thấy Quan Duyệt Duyệt ở bên cạnh Dịch Vô Thương như thế mà không có chút gì đó không vui à?" cô hỏi dò.
Mấy ngày nay, Quan Duyệt Duyệt luôn đi cùng Dịch Vô Thương, như khi ra khỏi phòng Đường Cửu Ca, họ cũng chẳng nói năng gì đã biến đi đâu mất. Phong Quang coi như hiểu được vì sao Nam Cung Ly không đến làm phiền cô. Có người thương ở bên rồi, hắn ta thiết gì đến chuyện tìm giết cô nữa.
Tiết Nhiễm dửng dưng nói: "Duyệt Duyệt lớn rồi, cũng nên có thế giới riêng của mình."
Lời này giống như nói đến việc nuôi một con chim nhỏ, đến khi trưởng thành nó cất cánh bay đi, nhưng dường như không có chút ghen tức nào. Phong Quang nhìn hắn chằm chằm.
Tiết Nhiễm không nhịn được cười: "Sao lại nhìn ta như vậy? Hay là dạo này ta lại đẹp lên?"
Cô khựng lại một chút: "Đồ tự luyến!"
Chẳng phải cô nên vui khi Tiết Nhiễm không có thứ tình cảm đó với Tiết Nhiễm ngại ngùng sờ lên mũi:
"Chuyện ở Đường Môn cũng xong rồi, chúng ta có thể cáo từ rồi."
"Được thôi, ở Đường Môn không có gì vui cả. Tên giáo chủ Ma giáo gần như ngày nào cũng tìm đến, thật là nguy hiểm, vẫn là Cố Nhân Thôn... à, Cố Nhân Cốc an toàn chút!"
Vừa mải sửa lại cách nói của mình, cô vừa ôm lấy cánh tay Tiết Nhiễm:
"Ta nói ngài nghe, đôi mắt tỉnh tường của ta lại phát hiện ra thêm một đôi tình nhân."
"Ủa? Là ai?"
"Chính là nha hoàn bên cạnh Đường lão thái thái, tên là Kim Lâu nhi, nàng ta thích Đan Nhai. Nhưng Đan Nhai có thích nàng ta hay không thì ta không biết."
"Sao nàng nghĩ vậy?"
"Đầu dựa vào trực giác đó..."
Buổi chiều, mặt trời không còn chiếu gay gắt nữa, Phong Quang và Tiết Nhiễm thong thả bước đi trên con đường đá trải đầy ánh nắng chan hòa, Phong Quang ríu rít nói chuyện không ngừng, bóng hai người đổ dài, đan vào nhau, bầu không khí trở nên ấm ấp.
Mặt trời lặn nhường chỗ cho trăng lên, gần đến giờ Tý, tiếng quạ xé tan bầu không khí, một bóng người chầm chậm tiến vào rừng trúc.
Kim Lâu quỳ xuống đất: "Bái kiến giáo chủ."
Nam Cung Ly cười yêu nghiệt nói:
"Mấy năm nay để người làm nội gián ở Đường Môn, vất vả cho ngươi rồi."
"Thuộc hạ không dám."
Kim Lâu cúi đầu, không dám nhìn lên nam tử trước mặt.
"Cũng nhờ có ngươi, ta mới lấy được chìa khóa của mật thất Đường Môn. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết lối thoát thứ hai trong mật thất không?"
"Giáo chủ tha tội, thuộc hạ không biết."
"Không biết thì thôi vậy."
Chỉ là Hạ Phong Quang và Tiết Nhiễm không đi ra bằng cửa đá ban đầu, điều này khiến hắn thấy lạ.
Nam Cung Ly hơi híp mắt:
"Kim Lâu, Đường Cửu Ca có ý với ngươi, ngươi hãy cố lợi dụng, còn "Rõ... Thưa giáo chủ."
Nam Cung Ly đột nhiên thu lại hơi thở lạnh lẽo, mỉm cười nói bằng giọng ôn hòa:
"Đợi đến khi lấy được Bão Vũ Lê Hoa Châm, ngươi có thể rời khỏi Đường Môn trở về tổng đàn.
Kim Lâu, ta vẫn luôn giữ vị trí Tả hộ pháp cho ngươi." Kim Lâu cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Tạ giáo chủ."