Ngày hôm sau tỉnh lại, Phong Quang không nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình nữa. Cô bỗng có ảo giác chuyện hôm qua như một giấc mơ nhưng cô nhanh chóng phủ nhận ảo giác này.
Cô nằm trên giường, lười biếng không muốn dậy, chui đầu vào trong chăn, mệt mỏi hỏi:
"Hệ thống chủ, mi chắc chắn người đàn ông này là mục tiêu của ta, chứ không phải ta mục tiêu của anh ấy chứ?"
Hệ thống chủ không trả lời. Cô chậc một tiếng đầy ghét bỏ. Hệ thống chủ đúng là càng ngày càng lạnh lùng.
Cô lại lăn trên giường một vòng, bỗng nhiên nhớ người đàn ông mặc đồ đen, cảm xúc của cô lại rơi xuống đáy vực. An Ức là ma, cô đã chắc chắn rồi, còn người mặc đồ đen mà camera không quay được, phải chăng hắn cũng là ma? Hắn nói muốn đưa cô đi, nếu hắn là ma, vậy chẳng phải... hắn muốn đưa cô xuống địa ngục sao!?
Nghĩ đến đây, Phong Quang bật dậy từ trên giường. Cô không thèm quan tâm đến đầu tóc rồi bù của mình, cả người đều chìm trong sợ hãi. Vì là người của công chúng nên tính cách của cô khiêm tốn hơn trong mấy thế giới trước rất nhiều, cũng vì thế nên rất ít khi đắc tội với người khác, huống chỉ là đắc tội với một con ma! Cô nhớ tới Liễu Hàn.
Phong Quang vẫn mặc quần áo ngủ xông tới gõ cửa phòng bên cạnh, Liễu Hàn còn ngủ say hơn cả cô, vì vậy lúc mở cửa, Liễu Hàn vẫn đang trong trạng thái lơ mơ chưa tỉnh. Nhìn thấy Phong Quang, chị ta ngáp dài một cái:
"Mới sáng sớm em tìm chị có việc gì thế?"
"Chị Hàn Hàn, không phải chị đi miếu xin bùa bình an sao? Có xin cho em không?"
"À... cái đó hả, chị để trên tủ đầu giường đó."
Liễu Hàn vừa dứt lời, Phong Quang bèn xông vào trong phòng chị ta. Trên tủ đầu giường đặt hai chiếc bùa bình an, Phong Quang lấy một cái, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó, cô vẫy tay bình tĩnh ra khỏi phòng Liễu Hàn, hành động hùng hùng hổ hổ của cô làm Liễu Hàn nói không nên lời.
Nếu thế giới này có ma thật, vậy thì mấy chuyện thần bí chắc chắn cũng có. Phong Quang quyết định lúc nào cũng mang bùa bình an theo người, cô thật sự không muốn gặp lại con ma áo đen đáng sợ kia nữa. Thiết bị đã được bổ sung xong, cuối cùng đoàn làm phim có thể quay phim tiếp. của nam, một ngọn lửa chợt bốc lên thiêu rụi hoàn toàn trang phục của Ngu Thuật.
Nghe chị gái stylist nói, ngọn lửa đó bất ngờ bốc lên ngay trước mặt chị ta, sau chuyện máy móc bị cháy, đám cháy lần này càng làm mọi người thêm sợ. Nhưng Khâu Lương là người không tin thần tiên yêu ma quỷ quái, anh ta vẫn kiên quyết tin rằng đây là đám cháy tự nhiên bùng phát, có thể dùng khoa học để giải thích.
Vì thế Liễu Hàn vốn đã sợ mấy chuyện quỷ quái lại xông lên gây chiến với Khâu Lương. Trong đám đông, Phong Quang nhìn thấy nét mặt Lạc Thần Hi rất không ổn.
Cô kéo Lạc Thần Hi ra nơi cách xa những người khác, hỏi thẳng:
"Cô có thể nhìn thấy ma đúng không?"
"Cô Hạ, sao tôi có thế?"
"Đừng vòng vo với tôi, cứ nói thẳng ra đi."
".. Đúng thế."
Lạc Thần Hi khó nhọc thốt ra mấy chữ. Đây là lần đầu tiên cô ta thừa nhận trước mặt người khác rằng mình có thể nhìn thấy ma. Mà cô ta thừa nhận vì Phong Quang cũng có thể nhìn thấy ma. Thậm chí cô ta còn cảm thấy mình không cô đơn vì Phong Quang cũng giống thế.
Đáng tiếc Phong Quang lại không cho rằng hai người giống nhau, cô hỏi:
"Có phải cô đã nhìn thấy gì đúng không? Khi nghe thấy đồ diễn bị cháy, tôi thấy thái độ của cô rất không bình thường."
Sắc mặt Lạc Thần Hi tái xanh, cô ta do dự rất lâu, nhìn trái ngó phải, thấy không có ai chú ý đến họ mới sợ hãi nói:
"Tôi vừa gặp người... mà mấy ngày trước đứng cùng cô trước cửa phòng tôi... Người đó đi vào phòng thay đổ nam..."
Chuyện bốc cháy cũng xảy ra sau khi người đó đi vào. Ngoài việc được sống lại ra, Lạc Thần Hi cũng chỉ là người bình thường. Cô ta cũng sợ những chuyện mà khoa học chưa thể giải thích được. Nếu có thể, cô ta cũng không muốn mắt mình có khả năng nhìn thấy mấy thứ đó. Bởi vậy cô ta chỉ có thể giả vờ làm người bình thường chỉ cần không nhìn vào mấy thứ đó thì chúng cũng sẽ không đến tìm cô ta.
Phong Quang sững sờ, không dám xác định hỏi lại lần nữa:
"Cô chắc chắn là nhìn thấy anh ấy chứ?" "Ừ, tôi không nhớ lầm đâu."
Dù sao khi nhìn thấy Phong Quang và con ma đó ôm ấp, con ma ấy đã tạo thành ấn tượng rất sâu với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi tốt bụng nói tiếp:
"Cô Hạ, người đàn ông đó... anh ta không phải là người, cô đừng nên qua lại gì với anh ta thì tốt hơn. Cô biết đấy, dù sao... dù sao chúng ta cũng không giống anh ta."
Biết Lạc Thần Hi có lòng tốt quan tâm đến mình, Phong Quang càng tăng thêm thiện cảm với cô ta, sắc mặt cũng hòa nhã hơn nhiều:
"Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì. Nhưng chuyện liên quan đến anh ấy, tôi hi vọng cô Lạc không kể lại với người khác."
"Được, tôi sẽ không lắm lời đâu."
Dù có nói cũng không có ai tin cô ta, không chừng còn bị người ta bắt lại đưa tới bệnh viện tâm thần.
Nói chuyện với Lạc Thần Hi xong, Phong Quang nhờ cô ta nói giúp với Liễu Hàn rằng cô về khách sạn trước, thật ra chỉ là mượn cớ mà thôi. Cô không kịp thay trang phục trên người, đi thằng tới sân nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, quả nhiên cô gặp được người mình cần tìm dưới gốc cây hòe. An Ức đứng dưới gốc cây hòe, hắn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh xa xăm, chăm chú nhìn tổ chim ở trên cây.
Tia nắng loang lổ rọi lên người hắn, cơ thể hắn như phủ một tấm lụa mỏng màu sắc ấm áp. Có gió thổi đến, hắn như đang trôi bồng bềnh giữa không trung, hắn cũng sẽ lằng lặng biến mất khỏi thế giới này giống như tính cách yên tĩnh của mình.
Vốn hắn chính là ma, nên cho dù đột nhiên biến mất cũng là chuyện bình thường, nhưng khi lơ đãng nhìn thấy Phong Quang, người như sắp tan thành sương mù lại nhoẻn miệng cười. Cô chính là lý do hắn lưu luyến thế giới này.
"Phong Quang, em đến tìm tôi ư?"
Vẻ mặt cô đơn ấy lúc này có thêm sự vui mừng, vui mừng vì cô chủ động đến tìm hắn. Không hiểu sao, trong lòng Phong Quang bỗng thấy khó chịu, vốn định đến chất vấn hẳn, nhưng khi nghe thấy tiếng "Phong Quang" hiền hòa, cô không thốt nổi một câu chất vấn nào.
"Em muốn gặp anh nên tới đây..."
Cô nói vòng vo, đi đến gần hắn, rồi lại ngượng ngùng hỏi: "Anh đang nhìn con chỉm non trên cây."
Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay cô, hôn lên ấn đường cô.
Nhìn cô ngẩn ngơ nhưng không phản cảm, ánh mắt tràn ngập tình cảm của hắn càng đậm thêm, có thể làm người khác đắm chìm.
Gương mặt Phong Quang đỏ bừng:
"Chim non có gì hay để xem?"
Cô biết lúc hắn buồn chán sẽ tìm việc buồn chán hơn để làm, cũng chính vì vậy mà cô không thể kìm nén được cảm thấy thương hắn.
"Em nhìn xem, chú chim non đó sắp rơi khỏi tổ rồi, nó không biết bay, rơi xuống đất có lẽ sẽ chết."
Khi nói, nét mặt hắn vẫn thản nhiên không hề chứa đựng chút thương xót nào.