Phong Quang nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên có một chú chim nhỏ vừa mới mọc lông đã tiến gần đến chỗ nguy hiểm bên mép tổ, chỉ cần Sơ ý sẽ ngã từ trên cao xuống.
Mà trong tổ không có chim mẹ, có lẽ nó đi kiếm thức ăn rồi, chú chim non này như đứa bé nghịch ngợm không có người lớn trông nom.
Cô rút tay mình khỏi tay An Ức đứng cách cái cây mấy bước, căng thẳng nhìn tổ chim trên cây, hai tay vươn ra để dưới tổ chim.
An Ức thấy khó hiểu:
"Phong Quang, em đang làm gì thế?"
Cô nhìn chằm chằm cành cây không rời mắt:
"Em muốn cứu chim non, nếu nó ngã chết thì đáng thương lắm."
"Em không muốn nó chết, vậy anh sẽ không để nó chết."
Cô quay đầu chớp mắt:
"Thật ư?"
"Vậy anh làm sao để nó không chết?"
An Ức cười một tiếng, sau đó hắn ra phía sau cây hòe, lúc trở ra trên tay còn cầm chiếc lồng chim bị khóa, chú chim trong lồng nhìn thấy chim non trong tổ liền kêu lên thảm thiết.
"Mấy ngày nay anh đã dần dần có thể chạm vào đồ thật. Chim trong lồng chính là mẹ của chim non, anh thả nó ra, chú chim non kia sẽ không chết nữa."
Phong Quang không hiểu lắm:
"Tại sao chim mẹ lại bị nhốt trong lồng?"
"Anh nhìn thấy một chiếc lồng chim rỗng ở trong phòng trống, hơn nữa... anh cũng tò mò nếu chim non mất đi mẹ thì sẽ ra sao? Nhưng Phong Quang không muốn chim non chết, vậy thì anh sẽ thả chim mẹ trong lồng ra."
An Ức mở lồng ra, chim mẹ trong lồng lập tức vỗ cánh bay lên.
Chim mẹ quay về tổ, chim non cũng từ bên rìa quay trở về chỗ an toàn.
Phong Quang trầm mặc rất lâu: này?"
"Anh không biết," Hắn đặt chiếc lồng lên bàn đá, rồi lại tự nhiên nắm tay cô:
"Có lẽ vì anh quá buồn chán."
Hoặc có lẽ là... hắn cảm thấy tò mò với tình cảm vô bờ bến của cha mẹ giành cho con cái, vì không hiểu nên mới thấy tò mò. Vẻ mờ mịt của hắn làm Phong Quang không nỡ trách móc nặng nề, cô thở dài:
"An Ức, sau này anh không thể làm những chuyện thế này nữa. Chim non mất đi mẹ sẽ chết, đó chính là kết quả. Anh đừng tò mò với mấy chuyện này."
"Phong Quang không thích, vậy sau này tôi sẽ không làm nữa."
Nét mặt An Ức bình tĩnh ôn hòa, khóe môi mỉm cười. Trong nụ cười của hắn, có thể nhận ra hắn không biết mình làm vậy là không đúng, chỉ vì cô không thích nên hắn mới không làm.
Rõ ràng thoạt nhìn hắn là người ấm áp dịu dàng tính cách của hắn cũng mềm mại tạo thiện cảm cho người khác. Thế nhưng người dịu dàng đến vậy, bên trong lại ẩn giấu sự lạnh lùng đến thấu xương. Thậm chí, trên người hắn, hai vẻ đối lập cực đoan này lại không hề đối chọi. Phong Quang nghĩ, có lẽ hắn làm ma đã lâu nên quên đi tình cảm của người bình thường rồi ư? Cô sẽ không bao giờ ngờ tới, trên đời này đúng là có người như thế, sinh ra đã thiếu hụt nhân cách, chính vì thiếu hụt, mâu thuẫn nên họ càng thêm cố chấp.
Vừa hay, An Úc chính là người như vậy. Phong Quang cảm thấy hắn là mục tiêu của mình rồi, vậy thì cô phải có trách nhiệm giúp hắn tìm lại những tình cảm hắn đã quên đi. Tình người và ma thì chưa dứt, cũng phải đi trên con đường Happy Ending nữa!
"An Ức, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi."
Đôi mắt sáng ngời của hắn khẽ dao động:
"Hẹn hò..."
"Trang phục diễn bị cháy rất nhiều, mai bọn em cũng không quay phim được. Nếu mai có thời gian, vậy thì em dẫn anh đi xem phim. Ừm... gần đây phim chiếu rạp hình như không nhiều lắm, vậy chúng ta xem phim thể loại tình cảm được không?"
Hắn mỉm cười như tắm trong gió xuân:
Đoàn làm phim "Cổ thành di mộng" trải qua vô vàn gian nan, mỗi lần nào. Còn hai người Phong Quang và Ngu Thuật đều có lịch trình, dù Khâu Lương có là người theo chủ nghĩa vô thần đi chăng nữa thì cũng thấy sốt ruột. Liễu Hàn lại yêu cầu Khâu Lương đổi địa điểm quay phim. Chị ta không rảnh quan tâm đến Phong Quang nên Phong Quang có cơ hội lén lút chuồn đi. Cô đội mũ và đeo kính râm, che khuất đi gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của mình, nhìn mình trong gương, cô hài lòng gật đầu.
"Phong Quang sao phải ăn mặc thế này?"
Nghe thấy giọng nói dễ nghe vang lên sau lưng, Phong Quang giật mình thót tim.
Cô quay đầu nhìn An Ức, sau đó tháo kính râm xuống thở phào một hơi:
"An Ức, lần sau anh có thể đừng đột ngột nói chuyện sau lưng em không? Em sợ lắm đấy."
An Ức muốn ôm cô, nhưng nghe thấy cô có vẻ như đang trách cứ, hắn do dự không bước tới.
Hắn cẩn thận dè dặt như vậy làm người ta không đành lòng. Phong Quang thở dài thườn thượt, vì cô nhận ra mình không hề có sức kháng cự với anh chàng ma này. Cô đi tới, chủ động ôm lấy hắn, đầu vùi vào lồng ngực hắn.
Quả nhiên, cô không nghe thấy tiếng tim đập. Vì cô chủ động nên An Ức ngẩn người, đôi mắt đen tuyền trong suốt của hắn sáng ngời.
Hắn dùng một tay ôm eo cô, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng cô. Hắn cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, thỏa mãn hạnh phúc ngửi mùi hương chỉ có duy nhất trên cơ thể cô. Dù không nói gì, nhưng mỗi động tác ôm ấp đều rất lâu, hơn nữa họ cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp bịn rịn trong im lặng.
Phong Quang bỗng thấy tự bội phục chính mình. Dù đến bây giờ cô vẫn sợ ma nhưng hôm nay cô đã chủ động ôm một con ma, không hiểu sao còn cảm thấy ngọt ngào. Cô đã có đáp án, cô sợ ma nhưng chỉ là không sợ hắn mà thôi.
Yên lặng rất lâu, khi cô sắp ngủ thiếp đi trong lòng hắn thì chợt nhớ ra một chuyện. Cô ngẩng đầu định hỏi hắn nhưng lúc này hắn đang cúi đầu, vì vậy khi cô ngước đầu lên, hai gương mặt cách nhau rất gần, môi của hai người cũng thiếu chút nữa là chạm vào nhau. Hắn chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, do dự không động đậy, dường như đang chờ cô đáp lại.
Trong mắt An Ức phản chiếu bóng hình cô như phản chiếu toàn bộ thế hắn.
Hắn không nhịn được run lên nhưng nhanh chóng vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng vẽ lên viền môi cô. Hắn vẫn cảm thấy không thỏa mãn, chiếc lưỡi linh hoạt trượt vào khoang miệng, tìm kiếm cánh lưỡi thơm ngát của cô, triền miên dây dưa, càn quét từng ngóc ngách, chiếm trọn mỗi tấc không khí bên trong. Phong Quang không ngờ kỹ thuật hôn của người đàn ông này lại tốt đến vậy, làm cô cảm thấy hối hận vì mình đã quá xúc động. Cô nhận ra bản thân mình dần dần mềm nhữn nhưng An Ức không có ý định kết thúc.
Một tay hắn đặt trên đùi cô, từ từ trượt vào trong váy của cô. Lý trí của Phong Quang quay trở lại trong phút chốc, cô đè bàn tay đang làm loạn của hắn lại, tay kia đẩy ngực hắn ra, nói đứt quãng:
"An Ức... dừng, dừng lại."
Mắt An Ức mê man, cũng vì vậy mà ánh mắt dịu dàng ấy trở nên quyến rũ hơn. Hắn không hiểu, không hiểu tại sao cô chủ động ngẩng đầu lên nhưng lại muốn dừng lại? Phong Quang không thể không nghĩ, rốt cuộc mình đã trêu chọc phải anh chàng thế nào vậy?
Hắn giống như... độc dược làm cô không thể chối từ. Đã không thể chối từ, vậy thì không chối từ nữa. Cô kéo tay hắn đến bên giường, đẩy mạnh hắn xuống giường. Sau đó, cô ngồi lên eo hẳn, khom người cúi đầu, khẽ thì thầm vào tai hắn:
"An Ức, chúng ta hãy làm mối quan hệ này gần gũi hơn đi."