Phong Quang đau lòng nhận ra, bản thân đứng trước anh chàng này, vốn không có chút khả năng phản kháng nào. Đạo lý là để nói cho người ta nghe, người ta này là chỉ những người có tư duy logic bình thường. Nhưng Ôn Quỳnh, cô vốn không cảm thấy hắn ta có thể xem là một người bình thường.
Rất lâu sau đó, cô lạnh lùng nói:
"Nói tôi là nữ thần của anh nhưng chuyện này thật sự không làm cho người ta cảm thấy vui mừng."
"Nếu Phong Quang cảm thấy chán ghét cũng không sao, ít nhất điều này đã chứng minh, tôi vẫn có năng lực ảnh hưởng đến cảm xúc của Phong Quang. Cái này so với việc Phong Quang xem tôi như một người xa lạ đã tốt hơn nhiều lắm rồi."
Ôn Quỳnh nắm lấy tay cô, nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt có chút bất lực vô cùng xinh đẹp.
Cả người Phong Quang chợt run lên, rất nhanh cô rút tay mình ra, lạnh lùng nói:
"Đừng chạm vào tôi."
Hắn rụt tay lại, mỉm cười, che giấu vẻ thất vọng không dễ gì quan sát thấy. Nhưng chính biểu cảm nhìn có vẻ không hề gì nhưng thực ra lại đang tổn thương của hắn lại càng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh:
"Phong Quang không thích tôi chạm vào, vậy tôi sẽ không chạm vào em."
Nhìn xem, hắn luôn biết nên tỏ thái độ gì để làm cô mềm lòng.
Hắn chính là người đàn ông muốn giết mình...
Phong Quang không ngừng tự nói với chính mình câu này. Cô bất giác siết chặt tay lại, nhớ đến vừa nãy lúc hắn nắm tay mình, cảm giác ấm áp đó:
"Anh có hơi ấm cơ thể rồi sao?"
"Tôi sống lại rồi... Là vì Phong Quang nên tôi đã sống lại."
Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của cô, hắn đưa tay sang muốn chạm vào cô nhưng nhớ đến câu nói vừa rồi, bàn tay hắn hơi sững lại, rồi lại bỏ xuống:
"Cứ như tôi đã mơ một giấc mơ dài, mọi chuyện trong mơ tôi đều nhớ rất rõ. linh hồn của tôi dường như đã chia thành hai nửa. khâng hen mà naăn họ đều tìm đến em. Cũng có một giọng nói không ngừng nhắc nhở tôi, tôi không thể giam cầm em, tôi không thể ép em. Phong Quang, tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ... sẽ đánh mất em."
Ôn Quỳnh cũng không thể hiểu trực giác này của mình là từ đâu mà có. Trong phần ký ức lúc hắn là một hồn ma, sau khi đem tất cả mọi chuyện nói hết cho Phong Quang biết, tinh thần cô ấy bắt đầu suy sụp và hắn cũng có một khoảng thời gian đầu óc trống rỗng, một khoảng trống không có chút ý thức gì. Vì bây giờ nhớ lại, hắn cũng không thể nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì, không nhớ bản thân sao đột nhiên lại trở về cơ thể. Nhưng có một chuyện hắn biết rất rõ, đó chính là hắn đã đưa cô cùng trở về.
Phong Quang nói cô ấy muốn sống tiếp, vậy bây giờ hắn đã có thể cùng cô tiếp tục sống.
Phải, hắn không cần phải giết cô nữa. Từ nay về sau, hắn sẽ hết mực yêu thương cô.
Tất cả cũng chỉ vì hắn đã sống lại.
Nhưng nếu hắn đã chết thì sao?
Chẳng ai biết, kết quả của giả thuyết này sẽ như thế nào.
"Bất luận anh có nói thêm nhiều lời cảm động đến mấy... Tôi vẫn không thể chấp nhận, sự thật anh từng muốn giết tôi. Nếu bây giờ tôi cứ thế tiếp nhận anh, vậy lần kế anh lại muốn giết tôi thì tôi phải làm sao? Ôn Quỳnh... Tâm tư của anh quá sâu, tôi không đủ tự tin... không đủ tự tin có thể tiếp tục sống tiếp trong vòng tay anh."
Phong Quang bước xuống giường, cô bước chân trần trên sàn. Ở đây vốn cũng chẳng có giày của cô nhưng cũng may đang là mùa hè, thời tiết không lạnh lắm.
Cô quay lưng đi không nhìn Ôn Quỳnh nữa:
"Ôn Quỳnh, giữa chúng ta kết thúc rồi."
Hắn vô thức nắm lấy tay cô, mang giọng điệu tha thiết khẩn cầu nói:
"Em đã từng nói, em sẽ mãi mãi yêu tôi mà."
Phong Quang quay đầu lại, cô trầm mặc rất lâu, rồi đột nhiên giơ tay lên sờ vào gương mặt nhợt nhạt của hắn. Động tác đó vô cùng dịu dàng, giống hệt như những cử chỉ thân mật giữa các cặp tình nhân vậy, trong đôi mắt đen nhánh của hắn, thoáng hiện lên một tia hi vọng.
Nhưng một câu nói của cô đã đập tan tất cả kỳ vòng của hắn:
"Ôn Quỳnh, tôi vẫn chưa yêu anh đến mức... muốn từ bỏ sinh mạng Hắn thẫn thờ nói:
"Tôi yêu em như vậy..."
"Bắt đầu từ lúc này anh nên hiểu, tình cảm giữa chúng ta là không ngang bằng. Có lẽ anh gọi đó là tình yêu, cho dù anh có yêu tôi đến khắc cốt ghi tâm, nhưng trong lòng tôi, ít nhất cho đến hiện tại... anh vốn không quan trọng bằng sinh mạng của tôi."
Cũng mang đi tất cả ánh sáng trong thế giới của hắn.
Một cô gái không mang giày đi bộ trên đường giữa trưa hè, gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt không sức sống. Bàn chân cô bước từng bước, từng bước trên mặt đường bị mặt trời chiếu đến nóng rát, nhưng dường như cô lại không hề cảm thấy gì. Có không ít người đi đường nhận ra cô chính là đại minh tỉnh Hạ Phong Quang, nhưng Hạ Phong Quang cao cao tại thượng luôn luôn xinh đẹp sang trọng đó sao có thể xuất hiện trên đường như một người có bệnh thế kia?
Mọi người đều không dám chắc, thế nên cũng chẳng ai dám đến bắt chuyện.
Đây chính là tâm lý chung của mọi người, khi những thứ bình thường không dám nghĩ đến xuất hiện ngay trước mắt, luôn sẽ cảm thấy không thể tin nổi.
Phong Quang hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt đó, cho dù trong đầu cô đã tưởng tượng ra một trận bão táp cực lớn nhưng trên gương mặt điềm tĩnh vẫn không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì.
"Ký chủ, cô phải hoàn thành nhiệm vụ."
"Ổ, vậy sao? Tìm gã đàn ông muốn giết ta để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mỗi ngày sống trong nỗi sợ hãi của cái chết sao?"
"Đây là nhiệm vụ."
"Ta nhớ rất lâu trước đây... Ở nhiệm vụ công lược Tiết Nhiễm, ngươi cũng từng nhắc nhở ta như vậy. Đây là nhiệm vụ, thế nên ta phải từ bỏ nguyên tắc của mình để ở bên hắn thì ngươi mới hài lòng, phải không? Nếu ngươi không lựa chọn xóa tình cảm của ta, vậy là một người với tình cảm bình thường, sao có thể sống cùng với người đã từng muốn giết mình chứ?"
"Ký chủ... Cô ngắt lời nó:
"Có lúc ta từng nghỉ ngờ, sao đối với vấn đề điểm tích lũy, ngươi có vẻ còn nôn nóng hơn cả ta vậy?"
Mãi một lúc sau, Hệ thống chủ đáp:
"Vì tôi tồn tại chính là vì chuyện này."
"Tốt lắm, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, khung cảnh lúc đó xuất hiện trong đầu ta rốt cuộc là sao không?"
Đến giờ cô vẫn canh cánh trong lòng về cảnh tượng mà cô nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.
Hệ thống chủ nói không nhanh không chậm:
"Đó là chuyện của ký chủ xảy ra ở thế giới thứ ba."
"Tại sao ta lại chẳng có chút ký ức gì về chuyện đó? Mục tiêu công lược có thể ép ta đến bước tự cắt cổ tay mình tự sát, sao ta có thể không nhớ gì về hắn chứ?"
Ví dụ như Tiết Nhiễm, đến giờ cô vẫn nhớ rất rõ người này.
"Vì thế giới đó đã sụp đổ nên ký ức của ký chủ cũng bị xóa sạch."
Cô không nói gì, chỉ trầm mặc đến kỳ quái.
"Ký chủ?"
"Ngươi nôn nóng làm gì chứ?"
Cô cười lạnh:
"Có phải ngươi đang có chuyện gì giấu ta không?"
Hệ thống chủ im lặng một lúc lâu, rồi mới nói:
"Ký chủ vì Ôn Quỳnh mà bây giờ đã bắt đầu đa nghỉ như Tào Tháo rồi."
Cô phản bác:
"Ngươi nói bậy."
"Tâm trạng ký chủ bây giờ rất khác thường."
"Là do ngươi vốn không nói cho ta biết, Ôn Quỳnh chính là người đàn ông muốn giết ta. Ngoài cái tên, những thông tin về anh ta, ngay từ ban đầu ngươi đã không nói gì với ta, cũng vì muốn ta không biết gì mà hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi đúng là giỏi tính toán thật đấy."
"Đây là vì nhiệm vụ."
"Vậy được, bây giờ ta tuyên bố nhiệm vụ này thất bại."
Dù sao nhiệm vụ này cũng chỉ có ba điểm, không có thì không có thì lúc đó đã mất mạng. Vậy bây giờ cứ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, ngươi và ta đều nhẹ nhàng hơn nhiều."
Nói trắng ra, cô đã xác định tâm lý lành làm gáo vỡ làm muôi, chẳng có gì phải sợ. Huống hồ, cô có trực giác, Hệ thống sẽ không để cô chết, bằng không nó nhiều lúc đã không giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh.
Điều bất ngờ là, Hệ thống lại không nói không cho phép ký chủ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, nó dường như đã thỏa hiệp:
"Ký chủ chắc chắn muốn tuyên bố nhiệm vụ thất bại sao? Một khi nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ trở về kịch bản vốn có, linh hồn Ôn Quỳnh sẽ không thể trở lại cơ thể, hắn sẽ chết."
Mạng của anh ta, bản thân anh ta còn không quan tâm thì liên quan gì đến ta?"
"Theo yêu cầu của ký chủ, chọn nhiệm vụ thất bại, sau năm giây đếm ngược sẽ rời khỏi thế giới này, năm, bốn, ba, hai..."