Phong Quang dừng chân lại, cô đứng dưới một gốc cây, ánh mặt trời xuyên qua kế lá, chiếu lên gương mặt cô, ảm đạm không rõ.
Hệ thống ngưng đếm ngược.
Nó và cô đều trầm mặc không nói.
Một lúc sau, chủ nhân của một chiếc xe màu đen dừng lại bên đường, hạ của xe xuống, dùng giọng nói u buồn riêng biệt làm người nghe không thể không nhận ra hỏi:
"Cô Hạ, có muốn lên xe không?"
Là Ngu Thuật.
Phong Quang cúi đầu nhìn đôi chân của mình, không chút do dự bước lên xe của Ngu Thuật. Cô ngồi vào ghế phụ, không thèm nhìn anh ta:
"Tôi nghe đạo diễn Khâu nói, người bạn tốt hôn mê sâu của anh ta trong bệnh viện đột nhiên đã tỉnh lại. Hơn nữa người bạn này còn từ chối bất kỳ ai đến thăm hỏi, nghe đồn trong phòng bệnh của anh ta có giấu một mỹ nhân."
Cô lạnh lùng: "Ồ."
"Cô Hạ, nhìn thấy cô vẫn còn sống, đây quả là một chuyện làm cho người khác cảm thấy vui mừng. Hôm đó cô mất tích ở cao ốc Hải Tinh, đã làm cho Liễu Hàn lo lắng rất lâu. Cô Lạc nói cô bị một người đàn ông đưa đi, nhưng hình như cô Lạc cũng bị chuyện đó dọa không hề nhẹ."
"Cô ra đường với dáng vẻ này, có lẽ tin hot ngày mai sẽ thuộc về cô rồi."
"Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Giống như cô không mang giày đi ra đường, là cách tốt nhất để giành tin hot chứ?"
Ngu Thuật liếc nhìn Phong Quang:
"Xem ra đúng là cô đã mất hết ý chí rồi."
Phong Quang nghiêng đầu sang nhìn anh ta, chậm rì rì nói mấy chữ: Ngu Thuật cũng không tức giận, ngược lại còn có một chút đắc ý nói:
"Tôi có thể trùng hợp như vậy gặp cô ở đây, chắc cô đã tin giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh phải không?"
"Vậy thì có tác dụng quái gì?"
"Cô Hạ, cô là nhân vật của công chúng, nói chuyện có thể đừng thô lỗ như vậy không?"
"Lắm chuyện."
"Được rồi, nể tình cô đang thất tình, tôi không tính toán với cô. Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."
Phong Quang sững sờ một lúc, cùng anh ta xuống xe. Lúc này, cô mới phát hiện họ đang đến một trung tâm thương mai.
Ngu Thuật mỉm cười:
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Ngu Thuật bước vào trung tâm thương mại, nói với giám đốc gì đó. Trong nháy mắt tất cả khách hàng đều được người của trung tâm thương mại dùng lý do cần kiểm tra bảo trì mời ra ngoài. Chẳng mấy chốc, trong một trung tâm thương mại to như vậy, chỉ còn lại hai vị khách là Ngu Thuật và Phong Quang.
Ngu Thuật nói:
"Với thân phận như chúng ta, tốt nhất vẫn nên bao trọn trung tâm này sẽ tốt hơn. Hơn nữa, cử để một cô gái đi chân trần trên đất, đây không phải là hành vi của một người ga lăng"
Vẻ mặt Phong Quang không chút biểu cảm:
"Đúng là lắm tiền không có chỗ tiêu."
Bao trọn một trung tâm thương mại cao cấp như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
"Bây giờ chẳng phải tôi đã có chỗ tiêu rồi sao?"
Họ đi đến chỗ bán giày, giám đốc đảm nhận phần việc của nhân viên bán hàng, đích thân giới thiệu chào hàng. Kiểu dáng giày nữ ở đây đúng là đa dạng phong phú, thiết kế có loại thì sang trọng tỉnh tế, có loại thì đơn giản thanh lịch, nhưng điểm tương đồng duy nhất chính là nhìn chúng đều có vẻ rất đắt đỏ.
Giám đốc thấy Phong Quang mãi vẫn chưa có dấu hiệu hài lòng, liền Quang vẫn chẳng có hứng thú gì mấy.
Mấy đôi giày này đúng là rất đẹp, nhưng đương nhiên đi vào cũng sẽ rất mệt, trừ những lúc phải tham gia những sự kiện cần thiết, bằng không tuyệt đối cô sẽ không mang giày cao gót.
Ngược lại Ngu Thuật có vẻ rất nhẫn nại, phụ nữ khi mua sắm, vẫn luôn thích chọn cái này cái kia, mất rất nhiều thời gian.
Lúc này, có một anh chàng mặc đồng phục nhân viên bước đến, trên tay anh ta là một đôi giày màu trắng để bằng đơn giản, không có quá nhiều họa tiết, điểm đặc sắc duy nhất của nó chính là đơn giản.
"Cô Hạ, cô xem đôi giày này như thế nào?"
"Là cậu."
Phong Quang nhận ra anh chàng này:
"Không phải cậu là nhân viên phục vụ trong khách sạn ở cổ trấn Sao?"
Cậu ta chính là anh chàng nhân viên đã đưa thư cho cô.
Cậu ta lễ phép mỉm cười nói:
"Bây giờ tôi đã đổi công việc rồi."
"Ồ, công việc nói đổi là đổi ngay được sao?"
Phong Quang tiến lên một bước, kéo lấy cà vạt của cậu ta, ép cậu ta phải cúi đầu xuống. Cô mỉm cười, có chút ngang ngược nói:
"Cậu nói xem, nếu tôi đột nhiên hôn cậu một cái, anh ta có ra tay lấy mạng cậu không? Dù sao, đến cả tôi anh ta còn muốn giết vì tham vọng chiếm hữu biến thái đó cơ mà."
Sau một lúc ngây người, gương mặt cậu ta trở nên khiếp sợ cực độ.
Tốt lắm, xem ra cậu ta cũng biết Ôn Quỳnh là một người đàn ông đáng sợ đến nhường nào.
Giám đốc đang suy nghĩ sao đột nhiên lại chui ra một nhân viên mà ngay chính ông ta cũng không quen biết, trái lại Ngu Thuật lại nhướng mày có vẻ rất có hứng thú.
"Tôi thật sự rất hiếu kỳ, hay là tôi thật sự hôn cậu một cái nhé?"
"Cô... Cô Hạ... Hình như trước giờ tôi chưa từng làm chuyện gì đắc tội với cô."
"Nối giáo cho giặc có được tính hay không?"
Phong Quang buông cà vạt, đẩy cậu ta ra xa, cất giọng hét lớn giữa trung tâm thương mại trống rỗng như một người điên: Không ai đáp lời cô.
"Được, anh không chịu ra phải không?"
Nắm được điểm yếu của hắn, Phong Quang lại đưa tay kéo anh chàng vừa bị cô đẩy ra lúc nãy trở lại:
"Nếu anh còn không chịu ra, có tin bây giờ tôi sẽ đè cậu ta ra không?"
Đây quả là... những lời to gan khiến người nghe ai cũng phải khiếp sợ.
Trong góc khuất, một bóng người cao to từ từ bước ra. Dáng người hắn rất gầy yếu, gầy đến mức dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi hắn đi mất. Dù sao hắn cũng là người bệnh còn chưa khỏi hẳn, đã vậy còn trốn ra ngoài, nếu sắc mặt của hắn không trắng bệch như thế thì mới là lạ.
Hẳn mỉm cười:
"Phong Quang, em tìm tôi."
"Cuối cùng anh cũng chịu ra rồi."
Phong Quang lại một lần nữa đẩy anh chàng đáng thương trong tay mình ra. Cô đưa mắt liếc nhìn bộ quần áo bệnh nhân còn chưa kịp thay trên người Ôn Quỳnh, lạnh giọng nói:
"Anh không muốn sống nữa à?"
"Chính vì muốn sống nên tôi mới đến tìm Phong Quang."
Trên mặt cô không hề có chút cảm động gì:
"Anh đã đi theo tôi bao lâu rồi?"
"Bắt đầu từ lúc Phong Quang rời khỏi tôi."
"Bệnh viện cho anh ra ngoài à?"
"Họ không dám cản tôi."
"Anh rất tự hào?"
Hắn lại mỉm cười:
"Có thể gặp được Phong Quang là một việc rất đáng mừng."
"Chúng ta đã kết thúc rồi."
"Kết thúc của một mối quan hệ là sự khởi đầu của một mối quan hệ khác."
"Không sai, là bắt đầu của một mối quan hệ khác, nhưng trong mối quan hệ đó sẽ không có anh." "Không sao, bất luận Phong Quang ở cùng ai, tôi đều sẽ thật lòng chúc phúc cho em. Tôi đang cố gắng biến thành một người, chỉ cần người mình yêu sống hạnh phục, tôi cũng sẽ hạnh phúc."
Hay nói cách khác, hắn đang cố gắng ngụy trang, nhưng trước khi cố gắng, hắn vẫn không khống chế được suy nghĩ muốn giết người, mục tiêu không phải Phong Quang mà là người đàn ông mà cô chọn.
Giác quan thứ sáu của Ngu Thuật trước giờ đều rất mạnh, anh ta xua tay lui về sau một bước:
"Tôi chỉ là người ngoài cuộc, hai người có yêu hận tình thù gì, đều không liên quan đến tôi."
Chẳng ai để ý đến anh ta.
Ôn Quỳnh đưa tay đón lấy đôi giày màu trắng từ tay cấp dưới của hắn:
"Phong Quang, chân em sẽ bị lạnh đấy, để tôi đi giày cho em, có được không?"
Không được.
Cô mấp máy môi nhưng không thể thốt ra hai chữ này. Một người dịu dàng chu đáo như hắn, sao có thể có ý định giết cô chứ?
Nhưng chính vì hẳn là một người tỉ mỉ chu đáo như vậy nên mới sinh ra những tâm tư sâu xa đó, làm cô không kìm được muốn mềm lòng, nhưng cũng làm cô cảm thấy hoảng sợ.