Phong Quang không nói gì, Ôn Quỳnh xem như im lặng là đồng ý. Hắn bước đến, quỳ xuống trước mặt cô, nâng bàn chân của cô lên, cảm nhận thấy cô có một chút cứng đờ, cũng cảm nhận thấy rất nhanh cô đã bắt đầu thả lỏng hơn.
Hắn tỉ mỉ rút khăn tay ra lau sạch số đất cát dính trên chân cô, tiếp đó dịu dàng cẩn thận đưa chân cô vào trong đôi giày trắng dễ chịu.
Đợi sau khi đi giày cho Phong Quang xong, hắn ngẩng đầu lên nói:
"Phong Quang, giày có thoải mái không?"
Trong đôi mắt xinh đẹp đó của hắn chan chứa tình ý miên man, có thể mê hoặc bất kỳ cô gái nào.
Phong Quang có thể nhìn thấy, bản thân cô là duy nhất trong mắt hắn.
Dường như rất lâu, rất lâu trước đây, cũng từng có một người đàn ông làm thế với cô. Cô đi đôi giày trắng mà hắn mua, giá không hề đắt nhưng rất vừa chân, cũng rất thoải mái.
Trong đầu Phong Quang có chút ngỡ ngàng, cô cũng quỳ xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào hẳn, sau khi lặng nhìn hắn rất lâu, rất lâu, đột nhiên cô lên tiếng:
"Ôn Quỳnh, rốt cuộc anh là một chàng trai thế nào?"
Có lẽ còn đáng sợ hơn cả Tiết Nhiễm nhưng cũng có thể lại đơn thuần hơn Tiết Nhiễm, cô không hiểu nên mới hoài nghỉ.
"Tôi sẽ trở thành người mà Phong Quang muốn tôi trở thành."
"Câu nói này, bản thân anh có tin không?"
Hắn lắc đầu, lại mỉm cười nói:
"Chỉ cần Phong Quang bằng lòng thử tin tôi là đủ."
"Nhưng, tôi không dám tin anh nữa."
Ánh mắt Ôn Quỳnh trở nên u ám:
"Phong Quang không tin tôi cũng không sao. Ngoài tôi ra, Phong Quang sẽ không thể yêu người đàn ông nào khác."
Cô định cười lạnh châm chọc vài câu nhưng cô không cười nổi:
"Anh lấy đâu ra tự tin đó vậy?"
"Trên đời này, sẽ không có ai yêu em hơn tôi." không ngừng nói những lời tình cảm ngọt ngào. Những người có thể xem như bóng đèn ở đó, ngoại trừ Ngu Thuật với vẻ mặt hiếu kỳ như đang xem kịch hay ra, những người khác đều có chút lúng túng. Nhưng hai đương sự đó vốn chẳng hề để tâm đến bọn họ.
Cặp đôi đang chìm đắm trong thế giới của mình, Phong Quang và Ôn Quỳnh có một nét giống nhau đến kỳ lạ.
Phong Quang khó lòng tin được. Trước đó, cô đã nghĩ rằng nếu có gặp lại hắn, có lẽ cô sẽ chọn trốn tránh hoặc sẽ chọn cách xem hắn là một người xa lạ. Nhưng đến giờ, cô lại bình tĩnh hòa nhã đến kỳ lạ:
"Ôn Quỳnh, nếu chính vào hôm nay, anh chết đi, anh biến thành ma, có phải anh vẫn sẽ... vẫn lựa chọn kéo tôi cùng xuống địa ngục?"
"Tôi sợ phải mất em. Em nói muốn tiếp tục sống tiếp, vậy tôi cũng sẽ nỗ lực sống tiếp. Phong Quang nói tình cảm của chúng ta không ngang bằng, chuyện này cũng không sao, tôi sẽ cố gắng để Phong Quang thích tôi nhiều hơn một chút, không cần đến bước phải hi sinh tính mạng, chỉ cần có thể... tiếp nhận tôi, ở lại bên cạnh tôi là được."
"Nếu tôi không yêu anh nữa thì sao?"
Ôn Quỳnh vẫn nở nụ cười hờ hững:
"Phong Quang không yêu tôi, cũng là lỗi của tôi, không liên quan đến Phong Quang. Tôi sẽ chọn cách trừng phạt bản thân, chứ sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi giam cầm em."
Phong Quang không hỏi hắn sẽ trừng phạt bản thân như thế nào, vì trực giác cho cô biết, đây chắc chắn không phải là một chuyện tốt.
Ánh mắt của cô lấp lánh, có một thanh âm như lý trí đang sụp đổ. Cô nghiêng đầu, nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt trống rỗng:
"Nếu đến một ngày tôi mất đi hứng thú với anh, vậy anh có thể tự kết thúc sinh mạng của mình không? Hơn nữa còn phải đảm bảo, cho dù biến thành ma, cũng không được đến gần tôi nữa."
Cô nghe thấy trong đầu mình vang lên cảnh báo giá trị hắc hóa vượt quá giới hạn. Nhưng bất ngờ, người có giá trị hắc hóa tăng cao đó chính là Phong Quang.
Tiếng cảnh báo trong đầu càng mạnh hơn, nhưng dường như cô lại không hề nghe thấy. Lúc này cô chỉ dùng vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt vô thần, lặng lẽ chuyên chú nhìn hẳn. "Những gì Phong Quang nói, tôi đều sẽ đồng ý."
"Vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé... Đợi đến một ngày tôi không thích anh nữa, anh sẽ tự kết liễu sinh mạng của mình."
Phong Quang chớp chớp mắt, đưa tay ra, Ôn Quỳnh vô cùng tự nhiên nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng mình. Hơi thở quen thuộc trên người hắn phả vào mặt, cô nhắm mắt lại, có thứ gì đó. . đã hỏng theo người đàn ông này. Hệ thống chủ không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ngu Thuật chế giễu một tiếng: "Hai kẻ điên."
Đột nhiên có một ngày, ảnh hậu nhân khi ngất trời tuyên bố rút khỏi ngành giải trí, hơn nữa thông báo này còn được tuyên bố ngay tại buổi lễ trao giải sau bộ phim của cô. Nhờ Cổ Thành Di Mộng, Hạ Phong Quang và Ngu Thuật đều giành được giải ảnh để và ảnh hậu. Ngay lúc Hạ Phong Quang đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, cô lại từ giã đài vinh quang, rút khỏi làng giải trí.
Và sau đó, còn có một tin, cô sắp lập gia đình.
Người hâm mộ của cô đã vô cùng hỗn loạn, cũng có không ít người từ hâm mộ chuyển sang tẩy chay. Paparazzi cũng bắt đầu bận rộn, cật lực muốn săn tin xem người đàn ông đó là ai. Nhưng chỉ tiếc là không cần họ tổn sức, Phong Quang đã trực tiếp công khai tư liệu về người đàn ông thần bí đó.
Không ai khác đó chính là người thừa kế của nhà họ Ôn nổi tiếng với lịch sử hàng trăm năm, cũng từng nhiều năm lăn lộn trên diễn đàn chính trị - Ôn Quỳnh, đồng thời cũng là nhà thiết kế Austin tiếng tăm lẫy lừng. Lúc này mọi người mới hiểu, vì sao mùa hè năm nay lại là lần đầu tiên Austin thiết kế váy cưới, hóa ra là vì hắn đang chuẩn bị kết hôn cùng Phong Quang.
Hắn rất khiêm tốn, kín tiếng, cũng rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Đây là lần đầu tiên gây sự chú ý nhiều như vậy nên đã khiến mọi người chấn động.
Có người nói vì Phong Quang kiếm được người giàu có như hắn, thế nên cô mới rút khỏi làng giải trí. Nhưng không lâu sau đó sự thật về gia thế của Phong Quang cũng được tiết lộ. Cô chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hạ Thị - một trong những xí nghiệp lớn nhất trong nước, nên tin đồn này cũng đã biến mất rất nhanh.
Thân là cô chủ của nhà họ Hạ, cô không cần trông cậy vào tiền của người khác, vì bản thân cô đã có rất nhiều tiền rồi. giỏi, có thể dùng mấy từ thô tục như hám tiền để hình dung sao? Hai người họ là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.
Hôm nay, trong phòng làm việc của Mạc Diệc Vân, bầu không khí đang rất căng thẳng.
Mạc Diệc Vân đang cầm bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng, anh ta lạnh giọng nói:
"Hạ Phong Quang, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ chính là cơ hội để cô phát triển tốt nhất, rút lui lúc này, về sau nếu hối hận, chưa chắc đã có cơ hội tốt như vậy đâu."
Anh ta nói hoàn toàn là vì việc công, chứ không hề có chút tình cảm cá nhân nào. Giữa họ chỉ có quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, hơn nữa ngoài việc lúc nhỏ có quen biết một chút, họ vốn cũng chẳng có tình cảm riêng gì để nói.
Phong Quang hờ hững nói:
"Tôi nghĩ kỹ rồi. Từ nay về sau, tôi phải ở nhà chăm sóc chồng con, không có thời gian để quay phim."
"Chăm sóc chồng con..."
Mạc Diệc Vân bật cười giễu cợt, bốn chữ này thốt ra từ miệng cô đúng là không thích hợp lắm:
"Cô có biết, trong tay Khâu Lương vừa có một bộ phim với IP rất hot, vai nữ chính vốn là dành cho cô đóng không."
"Không cần đâu, người kia... Phải rồi, cái cô Lạc Thần Hi, tôi thấy cô ấy cũng khá lắm, để cô ấy diễn đi. Tuy là người mới nhưng nếu bồi dưỡng, chẳng phải có thể cô ấy sẽ mang về cho công ty anh một số tiền lớn sao?"
Trong nguyên tác, cô vì xảy ra một vụ scandal lớn nên mới mất đi cơ hội làm nữ chính, nhưng bây giờ thì không phải nữa, là do tự cô tung ra một tin tức lớn hơn cả scandal, cô sắp kết hôn rồi, cô không muốn diễn nữa, chỉ đơn giản vậy thôi.
Những thứ không cần nữa, đương nhiên có thể tiện tay tặng cho người khác rồi.
Mạc Diệc Vân nói:
"Tôi sẽ suy xét lời đề nghị của cô."
"Muốn nâng đỡ Lạc Thần Hi thì cứ trực tiếp làm, không cần lấy tôi ra làm cái cớ. Bây giờ thì tốt rồi, hôn ước của chúng ta cũng không còn. Lúc tôi tuyên bố người mà mình sắp lấy là Ôn Quỳnh trên sóng truyền hình trực Dù sao, hôn ước của cô và Mạc Diệc Vân cũng chỉ là chuyện do người lớn hai bên hứa hẹn, cô làm trái hôn ước vậy chẳng khác gì vả vào mặt cha mẹ Mạc Diệc Vân.
"Họ không dám gây phiền phức cho cô đâu."
Sắc mặt Mạc Diệc Vân cũng giãn ra một chút, ít nhất về chuyện giải trừ hôn ước này, anh ta cũng phải cảm ơn Phong Quang.
Nếu xét về tài sản và thực lực nhà họ Mạc cũng có thể đấu ngang với nhà họ Hạ, nhưng bây giờ lại kéo thêm nhà họ Ôn vào, vậy chọn thể đối địch với nhà họ Hạ sẽ là một quyết định thiếu sáng suốt.
Từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, nhà họ Ôn không nhúng tay vào thương trường, nhưng trong giới chính trị lại chiếm một địa vị hết sức quan trọng.
Phong Quang mỉm cười, lấy hai tấm thiệp cưới ra đặt xuống bàn trước mặt Mạc Diệc Vân:
"Mười lăm tháng này, hoan nghênh đến dự hôn lễ của tôi. Còn một tấm nữa, phiền anh giúp tôi chuyển cho Ngu Thuật. Có lẽ, tôi và anh ta cũng có thể xem là bạn bè."
"Đương nhiên, nếu anh muốn dẫn theo Lạc Thần Hi tôi cũng không phản đối."
Mạc Diệc Vân nghe chuông điện thoại của cô lại một lần nữa vang lên, liền lạnh lùng nói:
"Cô nên đi rồi."
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đây đã là lần thứ năm điện thoại cô đổ chuông nhưng cô cứ như không nghe thấy vậy.
"Vội gì chứ? Đàn ông mà, chính là không thể cứ chiều theo anh ấy."
Phong Quang nhún vai. Bây giờ cô đã là vợ sắp cưới danh chính ngôn thuận của Ôn Quỳnh, thái độ của cô vẫn là không để tâm như vậy. Nhưng sau khi tỏ ra không có gì, cô liền đứng lên:
"Tôi đi đây, gặp lại trong hôn lễ của tôi nhé, chồng sắp cưới cũ."
Mạc Diệc Vân hoàn toàn không để tâm đến câu nói đùa ấu trĩ đó của cô.
Sau khi Phong Quang bước ra khỏi phòng làm việc chẳng bao lâu, Mạc Diệp Vân bước đến phía cửa sổ, mang tâm trạng hiếu kỳ cực hiếm có, anh ta nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng bên dưới.
Hắn nhìn cô, mỉm cười, ở trước mặt cô gái đó dường như hắn ta đã sống lại vậy.
Trước nay, Mạc Diệc Vân chưa từng gặp người nào như thế. Dù có người nói tính cách anh ta lạnh lùng đến mấy, nhưng anh ta vẫn là một người đang sống sờ sờ. Còn anh chàng kia, nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng, so với tính cách lạnh lùng của bản thân Mạc Diệc Vân gần như là hai thế cực hoàn toàn khác biệt, nhưng điểm kỳ lạ là tính cách nội tâm của anh chàng kia, còn lạnh lùng hơn Mạc Diệc Vân rất nhiều.
Trực giác của anh ta không sai, anh chàng tên Ôn Quỳnh phía dưới dường như cảm nhận được điều gì. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt liền chạm phải ánh mắt của Mạc Diệc Vân.
Ôn Quỳnh đang ôm Phong Quang trong lòng mỉm cười thân thiện, sau lưng nơi Phong Quang không nhìn thấy được, hắn từ từ nâng tay lên, trên tay hắn có một sợi dây chuyền.
Cơ thể Mạc Diệc Vân đứng bên cạnh cửa sổ cứng đờ, vì anh ta nhận ra, sợi dây chuyền đó Lạc Thần Hi luôn mang theo bên người.
Ôn Quỳnh đang uy hiếp anh ta.
Uy hiếp anh ta gì chứ?
Mạc Diệc Vân bất giác nhìn sang Hạ Phong Quang vẫn không hay biết gì.
Sau khi Ôn Quỳnh thu lại ánh mắt, dịu giọng nói:
"Theo hẹn ước của chúng ta, nếu em không yêu anh nữa, anh sẽ dựa theo yêu cầu của em lựa chọn cái chết, anh sẽ không gạt em."
"Em biết."
"Và khi anh chết đi, em vẫn sẽ tiếp tục sống thật tốt."
"Nhưng... Phong Quang cũng phải cố gắng mãi mãi yêu anh, giống như anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn giam cầm Phong Quang vậy."
Sự cố gắng này có thể có hiệu quả như thế nào, chẳng ai biết được.
Cùng lắm, trước khi bị giam cầm thì hai người họ sẽ cùng nhau đi đến Phong Quang mim cười xinh đẹp như hoa anh túc:
"Chúng ta về nhà đi."
Hắn dịu giọng:
Bất luận là hắn hay cô, trong đôi mắt cười đó vẫn chất chứa quá nhiều sự u ám.